Phất Lôi trong lúc đi săn đã phát hiện đồng thời cứu giống cái này.
Lúc ấy y nghe thấy tiếng thử thú tru lên, cảm thấy tò mò mới xuyên qua rừng rậm chạy tới xem thử. Nhưng vừa thấy thì hoảng sợ, người bị đám thử thú vây công cư nhiên là một giống cái. Giống cái không phải đều có thú nhân bảo hộ sao, vì sao lại đơn độc xuất hiện trên thảo nguyên đầy nguy hiểm này cơ chứ?
Trên đầu giống cái đội một thứ kỳ quái, trên người cũng mặc quần áo lòe loẹt khó hiểu, tay cầm một thứ công cụ sắc bén chiến đấu cùng thử thú. Không ngờ đối phương có thể giết chết thử thú, đây là giống cái dũng cảm nhất mà Phất Lôi từng thấy. Nếu không phải tình huống nguy cấp, y thật sự muốn tiếp tục quan sát.
Phất Lôi xông tới, vào khoảnh khắc chỉ mành treo chuông cứu lấy giống cái kia. Y phát hiện, trên mặt giống cái cũng có hoa văn kỳ lạ, chẳng lẽ là thú văn? Nhưng hương vị trên người quả thật là mùi giống cái a! Chẳng lẽ bởi vì bộ dạng quá xấu nên mới bị bộ lạc vứt bỏ?
Phất Lôi hỏi Địch Nãi có phải cậu bị vứt bỏ hay không, chính là ngôn ngữ bọn họ không giống, không thể câu thông.
Phất Lôi thương xót, quyết định trước tiên cứ dẫn người này quay về bộ lạc của mình trị thương.
Phất Lôi một đường mang theo giống cái, bay đến sơn động của đại vu.
“An Kỳ La, ta mang về một giống cái của bộ lạc khác. Hắn bị thương, ngươi xem giúp đi.” Phất Lôi hướng về phía đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-dac-chung-binh-xuyen-viet/1358808/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.