Chương trước
Chương sau
17. Trừng phạt
Edit. An Braginski
Beta. Nhung Nguyên
(Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!)
Lúc ánh trăng chiếu vào phòng, Vô Tình chậm rãi đích mở mắt. Nhìn sắc trời rõ ràng đã là buổi tối, cảm khái, mình thế mà thực sự ngủ.
“A Tình, ngươi tỉnh.” Utherus canh giữ ở bên giường thấy bảo bối nhà mình tỉnh lại, âm thầm thở phào một hơi. Buổi chiều Mục Lâm đã đến xem, nói là không có vấn đề gì, bất quá Utherus vẫn có chút lo lắng.
Thấy bảo bối muốn dậy, Utherus vội vã đến nâng lên, để hắn ngồi dựa vào gối đầu, sau đó hỏi: “A Tình có muốn trước ăn một chút gì hay không?” Tiểu bảo bối ngày hôm nay mới ăn một bữa sáng, cơm trưa trực tiếp ngủ bỏ qua, hiện tại hẳn đã đói.
Vô Tình gật đầu, ngủ lâu lắm, hắn đích xác có hơi đói bụng.
Thấy bảo bối nhà mình gật đầu Utherus liền đứng dậy chuẩn bị đồ ăn, thức ăn đã sớm nấu xong rồi rồi, hiện tại đi hâm nóng lên là có thể rồi.
Sau khi Utherus ly khai, Vô Tình có chút buồn chán nhìn quanh trong phòng. Trong phòng đốt ngọn đèn, ánh sáng màu cam, miễn cưỡng cũng nhìn được rõ ràng. Đường nhìn của Vô Tình dừng lại trên một cái roi da, bên cạnh roi da còn có có một bọc nhỏ, mấy thứ này hôm qua trong phòng chưa hề có.
Vô Tình xuống giường nhặt lên roi da, quả nhiên là cái mà Mục Lâm cho hắn sáng nay tại nhà tộc trưởng. Bất quá hắn không nhớ là mình có mang về lúc nào. Chẳng lẽ là Utherus tự mang về? Lẽ nào y thực sự ưa khẩu vị nặng…
Bất quá khi Vô Tình mở cái bao bên cạnh thì minh bạch, những thứ này hẳn là Mục Lâm đưa tới, bởi vì trong bao là một ít dược liệu đã phơi khô.
Dù sao nhàn rỗi vô sự, Vô Tình cầm roi trong tay bắt đầu đùa nghịch. Lại nói tiếp hắn cũng có một thời gian không dùng roi rồi, nhớ tới lời Mục Lâm hồi sáng, hắn có nên nghiêm phạt Utherus một chút hay không? Về phần rốt cuộc nghiêm phạt thế nào…
“A Tình.” Utherus bưng bữa cơm đi tới gian phòng, liền thấy bảo bối nhà mình đang nghịch cái roi Mục Lâm mang tới. Chết tiệt, y thế nào đã quên đem thứ này giấu đi, y tuyệt không muốn cho tiểu bảo bối khả ái đơn thuần nhà mình bị Mục Lâm dạy hư đâu.
Tuy rằng nói rất nhiều giống cái đã bị quấy rầy thì đều thích dùng roi trừng phạt thú nhân. Dù sao thú nhân da dày, nếu tay không mà đánh chỉ sợ người bị thương chính là giống cái, dùng các thứ khác thì mang theo cũng không tiện. So với gậy gỗ hay tảng đá, lực sát thương của roi đích thật là tương đối nhỏ, hơn nữa nếu như thú nhân không muốn, giống cái cũng đánh không được.
Nghe được Utherus gọi mình, Vô Tình ném roi tới một bên, đánh người gì đó hay là thôi đi. Nghĩ đến Mục Lâm nói, thú nhân không thể xâm phạm giống cái, hơn nữa hắn còn trong giai đoạn bảo hộ trước khi trưởng thành, Vô Tình nhãn thần tối lại, hắn có nhiều phương pháp nghiêm phạt lắm, cần gì lãng phí khí lực của chính mình?
Thấy A Tình quăng roi, thần kinh căng thẳng của Utherus mới được thả lỏng, y bị đánh không có gì, chính là sợ mệt chết bảo bối nhà mình. Nhìn hắn ưu nhã ngồi ăn, bảo bối nhà mình lúc ăn luôn luôn dễ nhìn như vậy! Lúc này, Utherus cảm thấy sự uể oải ba ngày nay trong nháy mắt tiêu tán hết, mấy ngày mà đã lấy đi hết khí lực của y.
Vô Tình ăn xong bữa cơm, không vội vã bảo Utherus thu dọn. Mà là tà ác nhìn thoáng qua cái roi bị quăng một bên, sau đó nhìn Utherus liếc mắt nói: “Mau ngồi xuống.”
Utherus bị Vô Tình liếc mắt thấy lạnh cả sống lưng. Tiểu bảo bối khả ái thuần khiết nhà mình quả nhiên bị dạy hư rồi! Y đột nhiên nghĩ đem bảo bối nhà mình đến nhà tộc trưởng là một quyết định sai lầm không gì sánh được. Bất quá giống cái nhà mình nói thì mình phải nghe, y cũng không muốn trong lúc bảo bối miễn cưỡng nguyện ý tiếp xúc với mình lại làm cho bảo bối không hài lòng.
Utherus cứng ngắc ngồi xuống bên giường, chuẩn bị đợi nghiêm phạt đến từ tiểu bảo bối. Bất quá đợi một hồi lâu cũng không thấy bảo bối nhà mình đi lấy roi, Utherus có điểm nghi hoặc, chẳng lẽ không phải muốn đánh mình sao?
Đang lúc Utherus nghi hoặc, Vô Tình đi tới bên người y, vươn hai tay ôm lấy cái cổ thô to của Utherus, cúi đầu tại bên tai Utherus nhẹ giọng nói: “Mục Lâm nói, ngươi sẽ để ta nghiêm phạt, đúng không?” Nói Vô Tình liền chậm rãi há mồm cắn lên vành tai Utherus, sau đó vươn cái lưỡi liếm liếm nơi bị mình cắn.
Đối với bảo bối nhà mình đột nhiên vô cùng thân thiết ôm cổ mình, Utherus thụ sủng nhược kinh. Cảm giác được thân thể mềm mại đặc thù của tiểu bảo bối hoàn toàn dán lên người mình, Utherus có điểm không kềm chế được. Thanh âm nhu hòa ngọt ngào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp mơ hồ bên cái tai mẫn cảm của mình, khiến sự tự chủ của Utherus đã phải chịu khảo nghiệm rất lớn.
Sau cùng tiểu giống cái còn nghịch ngợm cắn một ngụm trên vành tai y, khiến Utherus cảm giác như bị điện giật (không hiểu sao trong thú nhân có điện +.=!),cả người run lên. Cảm giác được đầu lưỡi mềm mại đang liếm tai mình, Utherus thật hận không thể đem bảo bối nhà mình ôm vào trong lòng hảo hảo thương yêu.
Bất quá Utherus cái gì cũng không làm, chỉ là thân thể cứng ngắc ngồi một chỗ vẫn không nhúc nhích, dùng thanh âm khó khăn lắm mới tìm lại được hồi đáp: “Phải.” Tiểu bảo bối ngươi chính là mau đánh ta đi, ta hiện tại tình nguyện cho ngươi đánh ta, Utherus ở trong lòng hò hét. Mồ hôi từng gọt từng giọt tích lại bắt đầu chảy đầy lưng y. Utherus giật giật hầu kết, y cảm thấy mình như đang bị hỏa thiêu.
“Vậy ngươi phải ngồi im không được nhúc nhích.” Vô Tình tiếp tục dùng thanh âm nhẹ nhàng. Nhìn phản ứng đầy áp lực của Utherus, Vô Tình rất thoả mãn, ngày hôm nay để ta xem điểm mấu chốt của ngươi ở nơi nào, Vô Tình tà ác nghĩ. Lý giải được tình huống của Utherus, sau đó mới có thể hợp lý khống chế, bảo đảm an toàn của bản thân thân không phải sao?
Vì vậy, Vô Tình vuốt ve khuôn mặt Utherus, tay kia bắt đầu thò vào trong quần áo của Utherus. Utherus ngươi cứ từ từ, đêm nay ngươi sẽ được hưởng thụ, Vô Tình ở trong lòng nhớ kỹ, cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn khi dễ người khác, còn không có người khác khi dễ hắn, chưa được hắn cho phép đã ăn đậu hũ của hắn, món nợ này, hắn cần phải hảo hảo đòi lại lai.
Nghe được tiểu bảo bối kêu mình không được nhúc nhích, Utherus cứng ngắc gật đầu. Sau đó liền cảm giác được một bàn tay nhỏ bé trơn mềm hơi lạnh áp lên khuôn mặt nóng ran của mình, tay kia bắt đầu làm chuyện xấu trên người mình. Thân thể nóng rực theo bản năng đối với sự lạnh lẽo non mềm muốn càng nhiều, nhưng chút lạnh lẽo này tựa như uống rượu độc giải khát, càng uống càng khát, lại khát lại uống, thẳng đến trúng độc thật sâu, đến không thể tỉnh lại…
Không bao lâu, Vô Tình đã cởi áo Utherus. Utherus quay về bộ lạc sau đó không lâu cũng thay áo ngắn, bất quá y phục của thú nhân đơn giản, ít hơn một lớp áo, Vô Tình dễ dàng lột hết y phục y.
Vô Tình một bên vuốt ve bờ ngực kiên cố đang trần trụi trong không khí của Utherus, một bên dọc theo động mạch ở cổ Utherus gặm cắn. Động mạch cổ yếu đuối như thế, chỉ cần mình hơi dùng sức, là có thể cắn chết thú nhân cường đại này a, Vô Tình vừa cắn vừa tà ác nghĩ.
Tay đặt lên tim Utherus, Vô Tình cảm thụ được nhịp đập cường kiện, nghĩ đến mình có rất nhiều buổi tối đều nhờ tiếng tim đập này đi vào giấc ngủ. Người này hoàn toàn bại lộ điểm trí mạng trên tay hắn, yên tâm tin tưởng hắn như vậy.
Nghĩ tới đây, Vô Tình thẳng thắn cúi đầu đem tai áp lên ngực Utherus, tỉ mỉ nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực. Hai tay còn vòng qua thắt lưng Utherus, ngón tay lần mò theo cột sống của y.
Chỉ cần hai tay dùng lực một chút, cột sống sẽ gãy từng đoạn, Vô Tình nghĩ, trên tay động tác không ngừng, trước đây hình như có một ít mục tiêu nhiệm vụ hay bị hắn bẻ cột sống như vậy mà chết. Bất quá không ai có biểu hiện thú vị như Utherus, thân thể rõ ràng rất thích nhưng lại nỗ lực áp chế.
Cảm thụ được thân thể Utherus càng ngày càng gồng chặt, Vô Tình thoả mãn cọ cọ trong lòng Utherus. Xem ra không sai biệt lắm, đùa nghịch cũng phải có hạn độ, bất quá còn chưa đủ nha…
Y phục từ lúc nào không còn ở trên người mình, Utherus hoàn toàn không biết. Bởi vì lực chú ý của y hầu như toàn bộ dùng để áp chế thú huyết đang sôi trào không ngớt rồi. Y cũng không thể lại thương tổn bảo bối nhà mình nữa, thế nhưng sự mê hoặc của bảo bối nhà mình thật sự là vô thì bất khắc (không giây phút nào) không khảo nghiệm lý trí của y.
Làm một giống đực hợp cách phải trụ được trước mê hoặc, Utherus tự động viên chính mình, không thể thương tổn giống cái ấu tể của mình nữa, bảo bối nhà mình còn nhỏ, phải kiên trì phải đợi tiểu bảo bối lớn lên.
Bất quá, lúc này sự tình đã bắt đầu phát triển theo hướng Utherus không dám tưởng tượng. Bởi vì bàn tay nhỏ bé của bảo bối nhà mình làm chuyện xấu trên người mình chưa đủ, bây giờ đã đang tháo dây lưng của y.
“A Tình.” Utherus gian nan nói, muốn ngăn cản bảo bối tiến công hướng về phân thân mình.
Bất quá Vô Tình rõ ràng không có ý tứ dừng tay, không chỉ có không dừng tay, động tác trên tay còn nhanh hơn vài phần. Cởi ra dây lưng xong, Vô Tình rất nhanh thò tay vào, xòe tay ôm lấy đại gia hỏa từ lâu đã sưng không ngớt của Utherus.
“Lần trước cái thứ này tội lớn nhất, nhất định phải nghiêm phạt mới được.” Vô Tình tà ác đích mở miệng nói rằng.
Nghe được bảo bối nhà mình dùng vẻ mặt thuần khiết lại tà ác nói, Utherus hít một hơi khí lạnh; phân – thân bị tay nhỏ bé non mềm ôn lạnh cầm, Utherus lúc này thật muốn chết đi cho xong. Nhà mình tiểu bảo bối đơn thuần, ngươi rốt cuộc đem nghiêm phạt biến thành cái gì rồi? Như vậy là nghiêm phạt của ngươi sao? Nhưng này là trắng trợn dụ – hoặc! Bất quá dụ – hoặc như vậy hiện tại đối với mình mà nói thật đúng là hình phạt vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Theo lực đạo trên tay Vô Tình, hô hấp của Utherus cũng lúc mạnh lúc nhẹ. Y có thể nói y hiện tại cảm thấy tốt sao? Tuy rằng còn chưa đủ, nhưng thực sự rất thư thái.
Nhìn Utherus biểu tình từ cứng ngắc trở nên hưởng thụ, Vô Tình nhếch môi, chính là lúc này.
“Ngày hôm nay đến đây thôi, ta muốn đi ra sông sau hậu viện tắm. Utherus thu thập gian phòng một chút đi, nhớ kỹ cũng phải đi tắm nữa, mau theo ta.” Vô Tình buông tay, nhảy xuống giường, đi guốc, mang theo vài thứ, tiêu sái rời đi. Lưu lại Utherus muốn tìm bất mãn lăng lăng ngồi ở bên giường.
Sau khi khơi mào dục – hỏa của nam nhân, quyết đoán bỏ chạy, việc từ trước đến nay đều là hành động rất tà ác. Bất quá đây vốn là một hình phạt không phải sao? Đầu tiên là khảo nghiệm ý chí, đến thần kinh canh đén nỗi như sắp vỡ tung như khí cầu, sẽ giải lao một chút, lúc này tựa như có một cây kim đâm vào khí cầu nhưng bởi vì thủ pháp tốt, khí cầu này không có vỡ tung, mà là tại chậm rãi thoát hơi ra. Về phần lúc nào khí cầu này hết hơi, người thổi khí cầu rất không chịu trách nhiệm buông tay mặc kệ, để khí cầu chính tự tiếp tục thoát khí đi thôi…
Đối với việc nhà mình tiểu giống cái đột nhiên ly khai, Utherus có vài phần mất mát, cũng có vài phần may mắn. Cuối cùng cũng chỉ còn một mình, chính y đều không rõ nếu tiếp tục như thế y còn có thể kiên trì bao lâu. Bất quá tiểu bảo bối hình như mỗi lần đều có thể đúng vào thời khắc mấu chốt buông tay ly khai, lần trước lần giúp mình tắm (hồi còn ở hang động) cũng là như thế, đây chẳng lẽ là lỗi giác của y?
Không nghĩ nhiều như vậy nữa, Utherus vội vàng giải quyết vấn đề của mình. Sau đó thu thập gian phòng, chờ bảo bối nhà mình tắm xong trở về, mới chạy đến bên dòng suối tắm sạch một thân nhễ nhại mồ hôi. Không biết vì sao, lần này sau khi phát tiết y thấy dị thường thoải mái, chẳng lẽ là bởi vì bảo bối nhà mình cũng có động thủ?
Vô Tình nằm ở trên giường, nghĩ đến biểu hiện thú vị hồi tối của Utherus, nhắm mắt lại. Thật đúng là có định lực, lần trước khi tắm còn không rõ sức mê hoặc của mình đối với Utherus, lần này dưới tình huống đã hiểu rõ mọi chuyện quan sát Utherus, khiến Vô Tình phải bội phục sự tự chủ của y. Rõ ràng đã rất khó chịu rất muốn, nhưng ngạnh sinh sinh nhịn xuống.
Bất quá sau cùng Vô Tình vẫn hảo tâm giúp Utherus một chút. Nam nhân mà, có chút nhu cầu sinh lý là bình thường, cho nên phát tiết một chút là cần thiết, bằng không khó tránh khỏi xảy ra việc ngoài ý muốn như lần trước.
Nghĩ đến chuyện lần trước, Vô Tình lại buồn cười. Đầu óc Utherus rốt cuộc là như thế nào lớn lên, giải thích “Giống đực”, “Giống cái” mà thôi, có cần phải tự thể nghiệm sao? Bất quá ngày đó Utherus hẳn là chịu kích thích. Ngày đó thú nhân tới tặng lễ hẳn là là tặng cho mình, mà mình còn vô tri vô giác đều nhận, còn ngây ngốc chạy đi hỏi Utherus.
Đối với mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) mà thu lễ vật của thú nhân, Vô Tình không có lỗi, dù sao người khác nguyện ý tặng, hắn lại không nhận để làm gì? Hắn rất hiếu kỳ chính là Utherus biết rõ xâm phạm giống cái có hậu quả gì, vậy mà tâm tình như thế nào lại làm thế. Rõ ràng là một người rất có tự chủ, lẽ nào thật là nhịn lâu rồi, bị nghẹn? Ngẫm lại cũng phải, một miếng thịt bên mép, mỗi ngày nhìn mà không thể ăn thật đúng là thật khó chịu…
Cảm giác được Utherus đã từ bên ngoài trở về, lại nằm ở bên người mình. Vô Tình nhích lại gần nguồn nhiệt, nghĩ kỳ thực tên bự này vẫn rất đáng tin cậy, liền an tâm ngủ.
Nhìn tiểu bảo bối lẳng lặng ngủ bên cạnh, Utherus thấy lòng mình như mềm hơn. Tiểu bảo bối của ta, ngươi thực sự là làm cho ta không thể không yêu, vừa thuần khiết lại tà ác, mỹ lệ lại dụ – hoặc. Ngươi rốt cuộc có biết hay không mình đã phạm phải cái gì? Utherus nhìn khuôn mặt khi ngủ của bảo bối nhà mình, mỹ lệ, điềm tĩnh, nghĩ chuyện hồi tối, Utherus tim đập lại nhanh vài phần, tay bất giác đem bảo bối nhà mình ôm vào lòng. Utherus chậm rãi nhắm mắt lại, ngửi mùi hương dễ chịu trên người tiểu giống cái, khẩn trương nhiều ngày như thế, tối nay cuối cùng cũng có thể yên giấc rồi…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tình Tình ngươi là một yêu nghiệt không chịu trách nhiệm…
End – chương 17
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.