Editor: An Braginski 
Beta: Nhung Nguyên 
Nhìn báo trắng đi tới bên người mình, thành thành thật thật ngồi xuống, mắt nhìn mình chằm chằm, đuôi vẫy qua vẫy lại, Vô Tình cũng rất muốn phi lên ôm ôm. Con báo này nhìn qua thật ngoan, lại còn toàn thân tuyết trắng, một chút tạp sắc cũng không có, báo bình thường không phải đều có hoa văn hay sao? 
Bất quá con báo có hoa văn hay không Vô Tình không quan tâm, hắn quan tâm là vì hắn thích động vật, đặc biệt động vật có lông trắng. Về phần nguyên nhân hắn cũng không biết vì sao, hình như là từ nhỏ đã thích như thế. Bất quá nghĩ đến đối phương cũng là một con người, Vô Tình do dự, hẳn là không ai thích người khác tùy tiện chạm vào mình, cho dù người ta hiện tại là một con báo. 
Nhưng mà Vô Tình rõ ràng nghĩ lầm rồi. Bởi vì con báo bên người đã chủ động cúi đầu, bắt đầu cọ tay hắn, dường như có ý lấy lòng. Bộ lông trắng nhu thuận lướt qua đầu ngón tay, Vô Tình nghĩ xúc cảm không tệ, tiện tay sờ sờ đầu con báo, mà con báo cũng đáp lại liếm liếm tay Vô Tình. Ai bảo một người một báo thì không hòa thuận? 
Mễ Tạp Kiệt đi tới ngồi xuống bên cạnh giống cái mỹ lệ, nhìn gần giống cái này càng thêm đẹp. Làn da trắng nõn phảng phất vô cùng mịn màng, vóc người khéo léo càng làm cho người ta muốn sủng ái, giống cái quả nhiên đều là tốt đẹp. Mễ Tạp Kiệt lúc nãy khi còn ở bên hồ thì, hắn cho rằng chính mình hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-co-sat-thu-xuyen-viet/442696/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.