Chương trước
Chương sau
Ta là Venus, ta không có mẹ, chỉ có một cha, một ba ba.
Nghe những người khác trong bộ lạc nói, ta phải gọi ba ba là mẹ, thế nhưng ba ba không cho. Mỗi lần ta gọi mẹ, ba ba đều cười rất xán lạn, nhưng không biết vì sao, cách vài ngày ta sẽ rất xui xẻo.
Ta còn có một ca ca, tên Ares, bởi vì rớt ra từ từ cây Mẹ trước ta, nên chiếm danh phận ca ca. Ba ba nói, một chiến thần, một ái thần, thực sự quá tốt đẹp.
Không giống mấy giống cái thú nhân khác, các nàng biến thân trưởng thành đều vào năm khoảng 15-16 tuổi, thế nhưng ta 4-5 tuổi đã biến thân. Ngày ta biến thành người ba ba rất vui vẻ, vừa ôm vừa nói, con gái của ta phải nhỏ nhắn xinh xắn, cho dù có thành niên rồi thì vóc dáng cũng nên thấp thấp thôi nha, nghìn vạn lần đừng cao hơn ba ba.
Mỗi lần ba ba nói như vậy, đều dùng một loại ánh mắt rất cuồng nhiệt nhìn ta, ta nhớ rõ ánh mắt này, có một lần ta đi ra ngoài chơi lạc đường, tròn một ngày đêm không có ăn gì, buổi tối lúc về đến nhà, ta chính là dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm thức ăn mà.
Lẽ nào ba ba coi ta trở thành con mồi, thế nhưng hình như cũng không phải vậy. Ba ba có lúc còn lẩm bẩm: “Ai nha, rốt cuộc nên nuôi thành tính cách gì đây? Ngạo kiều hệ? Nữ vương hệ? Công chủ hệ? Loại nào cũng không tệ! Mình nuôi thành trò chơi cũng không tệ.”
Mỗi lần thế, cha đều ôm lấy ta, nói với ta: “Mau nhanh lớn lên dời đến chỗ giống cái tụ cư, cách mẹ… ba ba con xa một chút, nghìn vạn lần đừng như hắn, sẽ bị làm hư.”
Mỗi lúc này ta đều sẽ hỏi, nếu cha không thích ta biến thành người như ba ba, vì sao còn chọn ba ba.
Cha luôn luôn vẻ mặt “…” rồi nói, bởi vì người như hắn, có một là đủ rồi.
Về phần “…” là biểu đạt cái gì, mãi về sau ta có bạn lữ, lúc cùng người kia lăn bãi cỏ mới hiểu được, nó đến tột cùng đại biểu cho ý nghĩa gì. Vì vậy ta sợ hãi, bởi vì ta biết cha chỉ cần ở trước mặt ba ba đều lộ ra biểu cảm này, cha đến tột cùng muốn tìm bất mãn cỡ nào a! Rõ ràng buổi tối mỗi ngày ba ba đều bị làm cho rất thảm…
Đợi đến khi ta mười tuổi, ánh mắt ba ba nhìn ta đổi khác, cứ khi ta đứng dậy, ý nghĩ trong mắt ba ba đều lộ ra ngoài, ngay cả ta cũng có thể đọc hiểu, ba ba đang nói: “Đây là con gái của ta sao?”
Nguyên nhân là ta cao hơn ba ba, ta đứng dậy, sẽ vượt lên trên ba ba rất nhiều, ba ba cần ngửa đầu mới có thể thấy mặt ta.
Năm mười một tuổi, ba ba muốn đổi tên cho ta.
Ta không muốn, bởi vì ba ba đã từng nói, Venus là thần tình yêu, cũng là sao Kim, là ngôi sao sáng nhất bầu trời. Tên đẹp như vậy, sao có thể đổi chứ!
Cha cũng thấy không nên, thế nhưng ba ba nói: “Ngươi có thấy nàng ái thần nào như vậy chưa? Ngươi từng thấy Venus nào cao hai thước chưa? Ôi, không, nó không phải ái thần, không phải Venus trong lòng ta.”
Vì vậy ta chạy đi, để tránh cho ngôi sao sáng nhất trên trời bị đổi, ta trở thành giống cái độc thân trẻ tuổi nhất.
Thế nhưng, ta thực sự càng ngày càng mạnh, ngoại trừ dì Liệt Phong cường đại ra, không ai có thể thắng nổi ta, ta đứng ở trên đỉnh núi thật cao, phía sau là một đám giống đực bị đánh ngã.
Mãi đến một ngày, chú Jeff vẫn độc thân trong bộ lạc dùng một quyền đánh ta ngất xỉu, ta mới biết, đó là giống đực đáng để mắt duy nhất đời này ta gặp, ta phải theo đuổi.
Thế nhưng gã vừa nhìn thấy ta liền trốn, luôn miệng nói, lần trước ta không biết ngươi là con gái của Lục Sướng mới không cẩn thận động thủ, ngươi nghìn vạn lần phải tha thứ cho ta a!
Cuối cùng ta đi tìm dì Hilda, dì mỉm cười xoa xoa đầu ta, lấy ra một bình gỗ nho nhỏ, nói cho ta, để Jeff uống là được.
Vì vậy ta đưa bình gỗ đến trước mặt Jeff, bị đá ngã lăn quay.
Ta khóc đi tìm ba ba, đây là lần đầu tiên gặp ba ba từ sau vụ đổi tên, ba ba nhìn ta khóc lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt cứng đờ nói: “Nghìn vạn lần đừng nói con là con gái của ta, sao con lại trở thành như vậy! Không phải chỉ là Jeff thôi sao, bắt lại không dễ sao, ta ngay cả Fitch cũng bẻ cong được, còn không thể đưa con gái cho Jeff ư?”
Hai tháng sau, Jeff bắt đầu cùng ta lăn bãi cỏ, năm tháng sau, chúng ta được tộc trưởng và cha chúc phúc, kết hợp.
Một năm sau, gã đã biết năm đó ta cố ý ở trước mặt gã bị thương, cố ý ở trước mặt gã giả một bộ kiên cường, lúc ta rơi lệ thật ra vẫn biết gã ở phía sau nhìn, khi ta tắm vẫn biết gã ở gần đó…
Việc này, đều là tự ta không cẩn thận nói ra. Gã nhăn nhó một hồi, sau đó thoải mái ôm lấy ta nói: “Rốt cuộc tìm được một giống cái ngốc rồi! Bộ lạc này giống cái chỉ có ngươi là an toàn nhất!”
Vậy là chúng ta hạnh phúc cả đời, ai tới nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao vậy?
———-
Ta là Ares, có một người cha ngốc, một muội muội ngốc, một ba ba… rất đáng sợ.
Rất nhiều năm trước ta từng kêu ba ba là mẹ, bởi vì ta biết ba ba nghe không hiểu trong hình thú ta nói cái gì, thế nhưng sau đó có một ngày, ta rất cẩn thận đi qua rừng cây nhỏ, bước qua sông nhỏ, đang tẩy rửa chân cả ngày đạp trên mặt đất, đột nhiên bị ai đó từ phía sau hung hăng đạp mông, rơi vào trong sông cùng bầy cá răng nhọn chiến đấu.
Đêm hôm đó ba ba vừa chải vuốt bộ lông ướt nhẹp của ta, vừa dịu dàng cười nói: “Ares, con cho là con lén gọi ta là mẹ, ta không biết sao?”
Tay của ba ba rõ ràng rất dịu dàng, thân thể ba ba rõ ràng vẫn ấm áp, thế nhưng ta lại lạnh toát tròn một đêm, ngày thứ hai liền nóng rần lên. Từ đó về sau, không còn dám gọi ba ba là mẹ nữa, mà gọi là ba ba. Về phần ba ba không hiểu thú ngữ tại sao lại biết thì…
Cách vài ngày, cha bị ba ba đá ra khỏi cửa phòng, ê này, tuyệt đối không phải là vì ta lén ở trong bộ lạc loan tin cha ở cùng dì khác, tuyệt đối không phải ta cố ý sắp xếp cho cha và dì khác đơn độc chung đụng, tuyệt đối không phải!
Từ nhỏ đến lớn, muội muội ngốc của ta cao to cường tráng hơn ta, khi ta còn là một tiểu sư tử, nó đã lớn gấp bốn lần ta, khi ta vẫn là một tiểu sư tử, nó đã không kém cha bao nhiêu nữa. Lần nào cha cũng dùng vẻ mặt khó tin nhìn ta, ta biết cha đang nghĩ gì, vì sao nhóc này là con trai ta?
Ta vẫn cho rằng, sở dĩ ta yếu nhược hơn Venus, là bởi vì nó ăn quá nhiều đi, ở trong cây Mẹ đã cuỗm hết tất cả thức ăn rồi, thế nên ta mới nhỏ hơn nó. Miễn là lớn lên ta ăn nhiều, nhất định sẽ vượt qua nó.
Thế nhưng sau đó bụng ta rất đau, vừa ói vừa tiêu chảy, ba ba nói ta ăn nhiều quá ngộ độc rồi, từ đó về sau dạ dày ta trở nên kém, càng không ăn được bao nhiêu, từ đó về sau ánh mắt cha nhìn ta như là đang nhìn một con động vật nhỏ đáng thương cảm.
Thế nhưng ta không thương cảm, cũng không kém. Dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần giống đực nào dám đánh ta cắn ta, hiện tại nhìn thấy ta cũng phải cúi đầu đi đường vòng, bởi vì sau đó bọn chúng sẽ rất thảm.
Năm ta mười một tuổi, ba ba muốn đổi tên, bảo là muốn để Venus tên Ares, Ares tên Venus, sau đó bởi vì Venus chạy trốn mà không thành công.
Tên gọi là gì với ta không thành vấn đề, chỉ cần gọi tên ta mọi người khiêm tốn cúi đầu là tốt rồi.
Ba ba nói, con là nữ vương hệ, con trai ta nuôi là nữ vương, con gái ta nuôi là ngốc nghếch, nhân sinh thật thất bại.
Kỳ thực ta muốn nói cho ba ba, con gái ba ba ngốc nghếch là bẩm sinh rồi, không  phải lỗi của ba ba; còn nữa, con không phải nữ vương, con là quốc vương, những người còn lại ở trước mặt con đều là nô lệ, bọn họ chỉ đáng liếm mặt đất dưới chân con.
Thế nhưng sau này ta gặp một người, thấy hắn, ta chỉ muốn cúi đầu hôn lên mặt đất dưới chân hắn.
Hắn tên là Mộ Liên, lúc ta đến con sông đằng trước cái hang nhỏ ở phía sau bộ lạc để tắm đã nhìn thấy, ánh trăng màu bạc chiếu trên người hắn, lúc đó ta đã nghĩ là ta đang nằm mơ.
Bởi vì ta chưa từng nghe nói trong bộ lạc có người này, cha cũng không nói với ta.
Sau đó ta tìm hỏi ba ba, ba ba vẻ mặt hoài niệm nói cho ta biết, hắn là một người rất lợi hại, biết chữa bệnh, còn giúp tất cả giống đực trong bộ lạc đều biến thành người. Sau đó hắn một mình ở lại sơn động nhỏ cạnh bộ lạc, không dung nhập, cũng không rời đi, vẫn cô đơn.
Còn nữa, ba ba cảnh cáo, nếu như ta không thành niên, có thể phải đi tìm hắn.
Sau đó ta nghĩ, nếu như ta vĩnh viễn không thành niên, có phải sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn hay không?
Ngày hôm sau ta nhảy cà tưng đi tìm hắn, nói cho hắn biết ta đã sắp hết tuổi vị thành niên, thật sự nếu không thành niên, sẽ quá hạn.
Mộ Liên vuốt đầu ta nói, ngươi nên đi tìm Liệt Phong. Trước kia các thú nhân như thế vì nàng mới biến hóa được, ta không có làm gì.
Ta không rõ, mang theo thủ hạ chính là các nô lệ tìm hiểu tin tức xung quanh, cuối cùng vẫn là con của dì Liệt Phong bị chúng ta hung hăng đánh một trận, mới đi nghe trộm cha mẹ nó nói chuyện, biết hóa ra năm đó cha nó là một cây dây leo, vẫn không có cách nào biến thân, sau đó vào ngày dì Liệt Phong luôn theo đuổi Mộ Liên thành niên, tất cả thú nhân tự nhiên đều thành niên.
Bởi vì dì Liệt Phong là thú nhân dực tộc có huyết thống tinh khiết, mà các giống đực vẫn không thể biến thân trưởng thành, cũng là bởi vì đại bộ phận huyết thống đều quá thuần khiết, rất ít tạp giao, nên giống cái bình thường không có cách nào khiến họ thành niên, chỉ có dì Liệt Phong thân là huyết thống tinh khiết, mới có bản lĩnh này.
Đương nhiên cũng là bởi vì vận khí bọn họ tốt, bởi vì giống cái thành niên xảy ra đột nhiên, hầu như không có bất kỳ dự liệu nào, mà trùng hợp là ngày dì thành niên, năng lực khiến giống đực biến thân là mạnh nhất.
Nghe nói ngày đó Mộ Liên vô cùng tuyệt tình cự tuyệt dì Liệt Phong vẫn luôn theo đuổi hắn, dì Liệt Phong thương tâm đi trút giận lên các giống đực vẫn luôn theo bên cạnh Mộ Liên, đánh miết đánh miết liền có chút vô lực, tiếp đó liền biến thân, tiếp đó toàn bộ giống đực đều biến thân.
Sau đó đông đảo giống đực kịch liệt triển khai theo đuổi dì Liệt Phong, cuối cùng là chú dây leo khá hèn hạ kia tiết ra thứ dược kỳ quái mới thành công.
Ta nghĩ, loại dược kia hẳn là rất hữu dụng.
Vì vậy lại đánh thằng con ngốc của dì Liệt Phong một trận, nó cũng có thể tiết ra loại dược kia.
Ta mang theo thuốc mỗi ngày đi tìm Mộ Liên, muốn tìm cơ hội cho hắn ăn vào. Thế nhưng cho hắn ăn rồi có gì hữu dụng? Ta cũng không phải giống cái, ngay cả hình người cũng không có, ta nên làm cái gì bây giờ?
Cậu Rick mỉm cười nói với ta: “Ares a, kỳ thực, giống đực giống cái hoàn toàn không liên quan, xem chú Fitch của con và ta, không phải rất tốt sao?”
Ta nhìn chú Fitch bị trói im miệng, toàn thân xích lõa vẻ mặt đỏ bừng, bọn họ thực sự không thành vấn đề sao?
Bất quá, những cái này đều không liên quan đến ta, ta nên lo lắng chính là, ta hiện tại không thể biến thành hình người a!
Vì vậy cậu Rick lại nói: “Kỳ thực con không cảm thấy, thú hình đẹp hơn sao? Ở trong thú hình không thể bắn, chỉ có thể cố nén, ta cuối cùng luôn bắt chú Fitch của con biến thành thú hình, nhìn bộ dáng hắn nhẫn nại, thật khiến ta hưng phấn a!”
Ta bị dọa chạy mất, thảo nào dì Aids thường nói với ta, Lục Sướng và Rick là hai mối họa lớn của bộ lạc Viêm Hoàng. Trước đây ta không rõ, hiện tại ta hiểu rồi, thực sự đã hiểu.
Một buổi tối ánh trăng cực xinh đẹp, Mộ Liên ăn thức ăn bị bỏ thêm thành phần đặc biệt, chỉ chốc lát sau, mặt hắn đỏ rực, loạn trở mình khắp nơi, hình như đang tìm cái gì đó.
Đúng rồi, Mộ Liên là y sư, có thể chữa bệnh cho mình.
Thật vất vả mới có cơ hội, không thể bỏ qua như vậy. Ta rất nhanh chạy lên trước, liều mạng lôi hắn đã hơi vô lực ra khỏi sơn động, không cho hắn tiếp xúc với dược thảo nữa.
Kế tiếp làm sao bây giờ? Ánh trăng nhu hòa chiếu lên hắn vẽ thành một vầng sáng xinh đẹp, mái tóc dài màu bạc rơi lả tả trên người, ta đột nhiên thấy vô cùng khát, uống nước thế nào cũng không thể giải khát.
Ta tiến lên nhẹ nhàng liếm liếm phần ngực lộ ra ngoài, lại bị hắn hung hăng bắt lấy, đôi mắt màu bạc hiện huyết sắc, hắn nhào tới, đè lên ta, dùng giọng khàn khàn nói: “Là ngươi tự tìm!”
Ta biết Mộ Liên vẫn luôn lạnh lùng, chỉ cần ở bên cạnh hắn, ngày mùa hè có nóng bức mấy cũng sẽ trở nên lạnh lẽo, nhưng bây giờ, toàn thân hắn nóng lên, thiêu đốt cho thân thể ta mềm nhũn.
Ta cảm giác được trên người hắn tản mát mùi hương rất dễ chịu, ngay sau đó ta bắt đầu biến hóa, lông dài rút ngắn, năm ngón dài ra, ta biến thành người rồi! Vì sao? Không có giống cái, chỉ có Mộ Liên, vì sao ta lại biến thành người?
Thế nhưng không có thời gian suy nghĩ, Mộ Liên vuốt ve mái tóc ngắn màu vàng của ta, làn môi lửa nóng điên cuồng hạ trên người ta. Ánh mắt hắn từ lúc ta biến thân liền trở nên thâm thúy, đôi đồng tử màu bạc ở dưới ánh trăng như thể kim cương vỡ.
Ta đau quá, trước giờ chưa từng đau như thế, nhưng Mộ Liên rất ôn nhu, hắn càng không ngừng xoa ta hôn ta, khiến ta nghĩ, đau đớn này thật ôn nhu.
Sau đó, hắn bế ta đi đến bờ sông, hai người cùng nhau tiến vào trong nước, hắn từng chút một tẩy rửa thân thể của ta, dịu dàng nói: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy tiểu sư tử này thật đáng yêu, nếu như không phải con trai của Leo, ta thật muốn đưa đến bên người nuôi.”
Ta hiểu rồi, Mộ Liên sợ rằng càng thích hình thú lông mao nhung nhung còn hơn hình người.
“Ngươi có đồng ý để ta nuôi ngươi không?” Hắn liếm tai ta rồi hỏi.
Vì sao không! Rất đồng ý.
“Ta muốn nghiên cứu một chút, vì sao ngươi lại biến thân vì mùi giống đực động dục? Rõ ràng cũng là giống đực mà? Hay vì ngươi là con trai của Lục Sướng có thân thể kỳ quái?”
Ầy… Ta lại kích thích sự cuồng nhiệt của hắn thân là nhà khoa học rồi, lời này là ba ba nói.
“Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Có phải ở đây không? Hay là ở đây?” Hắn vươn tay cầm JJ đã sớm mềm của ta, tay kia vuốt ve mông ta, hô hấp trở nên dồn dập.
Ta nhìn hai mắt hắn đam mê, ôm thật cổ hắn nói: “Ngươi có thể nghiên cứu cả đời.”
“Ta sẽ không khách khí.”
Sau đó, ngày Jeff và Venus, Mộ Liên và Ares thành thân, mặt Lục Sướng đen thùi lùi.
“Vì sao con trai ta lại gay còn con gái ta là hộ pháp a a!!! Còn nữa chúng vì sao toàn chọn người già như vậy chứ, thiếu tình thương của cha hay là thiếu tình thương của mẹ a!!” Hắn nhéo tai Leo hô to.
Sư tử bị hành hạ đã quen yên lặng cầm tay hắn, hôn gương mặt vẫn trắng nõn tuấn tú như trước của hắn——
“Bởi vì chúng là con của ngươi. Còn nữa, ngươi không cảm thấy nghe Jeff và Mộ Liên gọi chúng ta cha và ba ba, kỳ thực cảm giác không tệ sao?”
“… Là rất sung sướng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.