Lục Sướng vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt, trong đầu vòng vo một ngàn tám trăm cách có thể móc mắt hủy dung người kia trong nháy mắt, Mộ Liên cho dù có một tẹo ý đồ muốn động thủ cắt tiểu JJ của hắn, hắn sẽ cho người kia ăn đủ. Hôm nay hắn đi tản bộ, có mang theo đầy đủ vũ khí phòng thân đấy.
Nhưng Mộ Liên chỉ nói thôi, chứ không hành động bước tiếp theo, hắn nhìn mặt người phía trước tràn ngập đề phòng, đột nhiên nói: “Yên tâm, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không động thủ.”
Lục Sướng lúc này mới hơi hơi thả lỏng, trong lòng nghi hoặc càng nhiều, vừa định hỏi, lại nghe thấy Mộ Liên nói: “Ngươi đi đi, về sau đừng tới đây nữa.”
Lại là ngữ khí không kiên nhẫn như vậy, như ước gì mình có thể cút bao xa thì cút bấy xa, tốt nhất đời này đừng có đến làm phiền đến Mộ đại gia nữa. Một chốc thì như động kinh mà quan tâm hắn, một chốc lại đuổi đi như đuổi ruồi bọ, người này có thể có điểm tinh thần phân liệt rồi, nếu không thì chính là hai mặt, Lục Sướng ở trong lòng thầm định vị cho Mộ Liên.
Nếu người kia đã nói muốn mình vĩnh viễn không tới đây nữa, Lục Sướng cũng không nhiều lời, hắn không có khuynh hướng tự ngược nha, không muốn dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta đâu. Đang định xoay người chạy đi, vị bệnh nhân tinh thần phân liệt kia lại quát: “Đừng đi vội! Để ta đưa ngươi về!”
Đã đến nước này mà Lục Sướng còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-bo-lac-chi-nga-thi-nam-nhan/1359314/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.