“Có khát không? Muốn uống nước không?” Ông hỏi, tự tay mở dây trói chắn ngang miệng ta ra.
Ta há miệng thở dốc, cảm giác như thoát chết sau tai nạn, nếu tay chân không bị trói chắc sẽ nhào qua phía ông ấy: “Quý tiên sinh, ông tới cứu ta à? Sư phụ đâu rồi?”
Quý tiên sinh mặc một tấm áo choàng dày, bên trong là bộ áo trắng, mỉm cười nhưng không hề có ý định cởi trói cho ta, chỉ lấy tay đỡ ta dậy, một tay cầm túi da đựng nước tới gần, bảo ta uống mấy hớp.
Gió lạnh theo những khe hở ngoài cửa sổ luồn vào từng đợt, lạnh tới thấu xương.
Bốn phía không một bóng người, ta cúi đầu nhìn mình đang ngồi trong cỗ quan tài đen mun, trên mặt quan tài đầy tro bụi, phía sau Quý tiên sinh là những pho tượng hoang phế, những tấm màn che, cờ phướn rũ xuống đất không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.
“Ở đây khá lạnh, có muốn mặc thêm áo không, ta lấy thêm áo khoác cho cô.”
Quý tiên sinh nói rồi đứng lên, lấy trong túi ra một tấm áo choàng bằng da phủ lên người ta.
Sự vui mừng trong mắt ta từ từ biến mất, thay vào đó là cảm giác sợ hãi kinh hoàng, nghe tiếng của chính mình không còn tí độ ấm nào.
“Quý tiên sinh, thì ra là ông.”
Quý tiên sinh không đáp, chỉ cúi đầu nhìn đống lửa, bỏ thêm vài nhánh cây vào.
Trên người ta khoác áo choàng da mà cứ như đang ngâm mình dưới làn nước lạnh như băng. Chửi rủa cũng vô dụng, huống hồ ta cũng sẽ không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616177/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.