“Từ Bình” ta hoảng hốt gọi khẽ.
“Không cần gọi nữa, ta sai người dẫn hắn xuống rồi.” Tử Cẩm không hề kinh ngạc, khoanh tay ung dung nhìn ta.
“Hoàng thượng muốn làm gì?”
“Dẫn nàng đến Trường Nhạc cung.” Hắn đáp rồi lại đưa tay định dắt tay ta.
Trong hành lang chỉ còn hai chúng ta, ta không thể kiềm chế cảm xúc của mình, hai tay rút vào trong tay áo rồi mới nói với hắn.
“Tiểu Nguyệt đã là vợ của Hầu gia, xin Hoàng Thượng tự trọng.”
Hắn nhướng mày nhìn ta, không đi tới gần ta nữa mà chậm rãi nói: “Tiểu Nguyệt, ta cho là đã nói rất rõ với nàng rồi.”
Ta đứng trước mặt hoàng đế, biết chắc không có đường lui nên lòng càng tường tận, sự sợ hãi ban đầu biến mất, cất tiếng nói rành mạch.
“Trong lòng ta chỉ có sư phụ, trong lòng sư phụ cũng chỉ có ta. Hoàng Thượng thay vì có lòng nghĩ tới việc tứ hôn thì nên nghĩ tới việc làm sao giải quyết nguy khốn ở Nhạn Môn quan thì hơn.”
“Nhạn Môn quan.” Tử Cẩm nhẹ nhàng lặp lại: “Nàng dạy ta làm cách nào chiến đấu với địch sao?”
“Hoàng Thượng từng có kinh nghiệm trong những cuộc chiến ở Bắc Hải, làm cách nào để chống địch dĩ nhiên là am tường hơn Tiểu Nguyệt.”
“Chắc cũng chỉ có nàng mới nhớ ta có kinh nghiệm bản thân trong chiến cuộc, Bắc Hải đại thắng mọi người ai cũng biết là nhờ thần uy của Từ Trì.” Tử Cẩm cười, ý cười kia chỉ ở trên mặt: “Hơn nữa, khi đó ta chỉ là một Hoàng tôn nhàn rỗi, lần đầu tiên gặp nàng, suýt tí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616172/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.