Đằng sau có tiếng bước chân, sư tổ chạy tới nơi vừa lau mồ hôi vừa càu nhàu.
“Con chạy cái gì chứ? Đã nói cho con thì cho, bộ con sợ ta lấy lại hay sao?”
Ta nắm tay sư tổ lắp bắp không nói nên lời. Sư tổ liếc ta một cái, vẻ “hận rèn sắt không thành thép”, dùng hai ngón tay bóp mạnh hổ khẩu* ta khiến ta kêu lên một tiếng.
(Hổ khẩu: phần giữa ngón tay cái và ngón trỏ)
“Ta nói nha đầu con đúng là vô dụng, nhìn thấy cái gì mà bị dọa sợ tới vậy?” sư tổ nói xong thì chồm qua ta nhìn vào phòng, sau đó ho khan.
“Ai chà, phản ứng nhanh vậy à.”
Nghe vậy ta trợn mắt há hốc miệng.
“Sư tổ biết ạ?”
“Thì ta đang tính nói với con, ai bảo con chạy còn nhanh hơn thỏ, đuổi theo mệt muốn chết.”
“Nói cái gì với con ạ?”
“Ta mới cho Từ Trì uống một loại thuốc mới, thuốc này sẽ giúp tống hết những loại thuốc trước kia còn sót lại trong cơ thể nó ra ngoài, mấy loại thuốc đó kiềm chế biểu hiện bệnh ra bên ngoài nhưng làm tổn hại kinh mạch, bây giờ thuốc mới có hiệu quả thì dĩ nhiên là phải có tác dụng bên ngoài, muốn nôn ra máu thì cứ nôn, không sao đâu, nôn sạch sẽ thì tốt rồi.”
“Sư tổ!” ta kêu lên: “Sao người không nói cho con biết!”
“Thì lúc trước do còn thiếu mấy vị thuốc, ta đang định để có mấy người của Từ Trì đi tìm, lúc này có người đưa tới thì vừa hay, con nói ta muốn lấy gì thì tự lấy mà, ta nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616164/chuong-66.html