Lão tiều phu nhìn thấy cảnh tượng đó lập tức như phát điên, ném gánh củi sang một bên, gào thét lao đi. Từ Bình thấy tình hình không ổn, vội vã kéo ông ấy lại, giữ thật chặt, nói: “Lão bá, đừng kích động, xem tình hình thế nào đã.” 
“Nhị mao à! Nhị mao! Đứa cháu nhỏ của ta…” Ông lão tiều phu ra sức giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm rắn như thép của Từ Bình, âm thanh thê lương hướng về phía thôn làng đang chìm trong ngọn lửa kêu khóc thảm thiết. 
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy xóm làng bị nhấn chìm trong lửa, chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, đứng bất động tại chỗ mãi một hồi lâu sau vẫn không thể nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Từ Bình hét một tiếng kéo ta ra khỏi cơn bần thần. 
“Đừng ngẩn người nữa, mau gửi tín hiệu đi, là bọn người Liêu tập kích thôn!” 
Ta giật mình choàng tỉnh, đưa tay mò tìm ống pháo khói tín hiệu trong ngực áo, nôn nóng sốt ruột, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, móc hai lần mới lấy ra được. 
Pháo khói bay lên trời, nổ tung giữa không trung, những cuộn khói đủ màu sắc từ rất xa đã có thể nhìn thấy. Từ Bình đỡ ông lão sang một bên, cúi đầu khuyên nhủ: “Bọn con là thuộc hạ của Từ tướng quân trấn giữ đại doanh Bắc Hải, hiện giờ thôn đang bị tập kích, người vạn lần không thể cứ xông vào như vậy, tín hiệu đã phát đi, đợi viện quân đến rồi hẳn tính.” 
Giọng Từ Bình điềm tĩnh trấn định, nhưng ông lão cốt nhục liền tim, chỉ ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616130/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.