Chương trước
Chương sau
“Ai đó!”
Tướng quân quay phắt người lại, đôi mắt nheo lại ánh lên vẻ nguy hiểm, ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm, nhưng khi nhìn thấy ta, ánh mắt thoáng sững lại, ngữ điệu cũng thay đổi.
“Tiểu Nguyệt, xoay người qua chỗ khác.”
Ta ngoan ngoãn làm theo, một mệnh lệnh, một động tác xoay người sang chỗ khác, miệng vẫn còn lúng búng nói.
“Sư phụ, con… con có chuyện muốn nói với người.”
Cái bóng dài phía sau đi tới che khuất cái bóng của ta, ta quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ trang phục đã chỉnh tề.

Nhưng trước mắt ta vẫn là bóng lưng trần của nam nhân cùng những giọt nước lăn tăn rơi xuống, sau đó lỗ tai bất giác nóng bừng lên, tiếp theo là hai gò má, cuối cùng ngay cả trán cũng bốc khói.
Màu sắc trên gương mặt sư phụ có đôi chút khác lạ, nhưng dưới quầng sáng mơ hồ của ánh trăng không thể nhìn thấy rõ, giọng người nói chuyện rất nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Nửa đêm rồi còn nghịch ngợm cái gì? Con muốn nói gì nào? Nói nhanh rồi về ngủ.”
Ta suýt chút nữa đã quẳng chuyện của hoàn khố công tử kia lên đến chín tầng mây, nghe người hỏi vậy mới định thần lại, cúi gằm mặt xuống, giọng như người hụt hơi: “Sư phụ, con xin lỗi, con đã làm sai.”
“Con lại làm sai chuyện gì?” Sư phụ vừa bực mình vừa buồn cười đưa mắt nhìn ta.
Ta lí nhí kể lại chuyện bên bờ sông, ý cười trên khuôn mặt tướng quân dần biến mất, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị, cuối cùng đến cả hai hàng chân mày cũng nhíu lại. Người ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh ta, hai ngón tay ấn huyệt thái dương.
“Nguyệt nhi, sao con có thể gây ra chuyện như vậy.”
Sư phụ đã cởi áo giáp, mặt trang phục bình thường giản dị ngồi xoa chân mày, dưới mắt lờ mờ quầng thâm mỏi mệt. Ta cuống cuồng, lật đật ngồi xổm xuống đất đặt tay lên đầu gối người.
“Con không biết hắn là ai nên mới… là hắn quấn lấy con, con không cố ý, con xin lỗi sư phụ, lẽ ra lúc nhìn thấy bức họa kia con nên nói hết ra với sư phụ.”
Sư phụ cơ hồ đáp lời ta ngay tức khắc: “Không, những chuyện này con nên nói riêng với ta.” Nói đoạn lại cau mày: “Con có nói chuyện này với ai khác không?”
Ta lập tức lắc đầu: “Dạ không, con không có nói với ai hết.”
Sư phụ thở phào nhẹ nhõm, lúc nói chuyện người đặt một tay lên tóc ta: “Ta biết rồi, con đừng bao giờ nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai. Nếu tìm được hoàng tôn, ta sẽ phái người đưa hắn về lại kinh thành, con không cần nghĩ ngợi nhiều, đi ngủ đi.”
Sư phụ căn dặn một phen, nói xong liền đứng dậy, rõ ràng là muốn kết thúc buổi nói chuyện của chúng ta. Sư phụ nói điều này ta hiểu được, đắc tội hoàng tộc là chuyện lớn, nói không chừng chính là tử tội. Sư phụ nói như vậy, chính là đời này sẽ không để ta xuất hiện trước mặt vị hoàng tôn kia, biện pháp tốt nhất chính là làm cho trong doanh trại này không có một người là ta.
Nhưng…
Ta ngập ngừng bước hai bước, rồi lại quay đầu lại, sư phụ vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng không phải đang nhìn ta, người chỉ cúi đầu trầm tư suy nghĩ, trên sườn mặt nghiêng hết thảy đều là lo âu.
Ta đột nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, nhưng lại không dám nhìn tiếp nữa, càng không dám quay trở lại nói cho người biết ta đã ngốc nghếch để cho hoàng tôn kia biết ta là đồ đệ của ai rồi.
Ta bước nhanh trở về gian phòng nhỏ của mình, nằm lên giường trùm chăn che kín đầu lại, nghĩ đến biểu cảm lo lắng trên gương mặt mệt mỏi của sư phụ, ta tự phỉ nhổ chính mình, trước giờ chưa từng giận bản thân đến vậy.
Sau đó ta thiếp đi trong giấc mộng.
Trong mơ quay trở về thời điểm ta còn rất nhỏ, toàn bộ thế giới của ta chỉ lớn hơn ngọn núi Bạch Linh kia một chút. Sư phụ trở lại kinh thành thăm người thân. Thời gian nửa tháng đối với ta mà nói dài đằng đẳng tựa đất trời hoang lão. Ta không làm gì cả, chỉ biết ngày ngày ôm đầu gối ngồi bên con đường mòn trên núi chờ người, chờ mãi chờ mãi, sư tổ gọi thế nào cũng không chịu về.
Sư tổ hết cách, cuối cùng người ngồi xổm xuống bên cạnh ta, chống cằm nói: “Ngươi, đứa nhỏ này, thật là cố chấp.”
Ta một chút cũng không cảm thấy đây là cố chấp, chấp nhất một người cũng nào phải chấp nhất cả thế giới. Ta biết sư phụ sẽ trở về, người vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm ta thất vọng.
Nhưng chờ mãi mà bóng người vẫn bặt tăm. Đó là lần đầu tiên trong đời người rời ta đi lâu như vậy, lâu đến nỗi ta cho rằng người mãi mãi sẽ không trở lại. Ngày ngày, ta ngồi bên con đường mòn từ sớm tinh mơ đến khi mặt trời lặn, ngồi như vậy tới ngày thứ mười, chưa bao giờ cảm thấy đau lòng tuyệt vọng đến vậy, thế nên ngay cả khóc cũng quên mất.
Có lẽ trẻ con bốn năm tuổi đều như vậy, vốn đã xác định những gì thuộc về mình, bất cứ thứ gì trong tay bị lấy đi cũng đều thương tâm đến chết, giống như mất đi cả thế giới.
Trong mơ ta nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra trước kia. Vào ngày thứ mười lăm, sư phụ xuất hiện ở cuối con đường mòn. Đó là một sớm tinh mơ trên núi Bạch Linh, sương phủ đầy trên màu xanh của cây cỏ, đá sỏi vẫn còn tắm mình trong hơi giá, hình dáng của chàng thiếu niên với bước chân thoăn thoắt mạnh mẽ xuất hiện trong sương mù, giống như một ảo ảnh vì người ta quá mức tưởng niệm mà sinh ra, hoàn toàn không chân thật.
Nhưng người là thật, người sải bước chạy vội đến trước mặt ta, nắm chặt lấy tay ta.
Sau này ta nghĩ lại, sư phụ nhất định đã đi đường suốt đêm mới có thể có mặt trên núi vào sớm tinh mơ như vậy, tóc dính đầy sương, ngay cả lông mi cũng ẩm ướt.
Ta mếu máo, còn chưa kịp nói lời nào đã tủi thân khóc òa lên, mười mấy ngày đau lòng sợ hãi hóa thành nước mắt chảy đầy trên gương mặt. Đôi mắt sư phụ ánh lên vẻ ấm áp dịu dàng, người không nhiều lời an ủi, chỉ ngồi xổm xuống trước mặt ta nói:
“Đi về nào, sư phụ cõng con.”
Ta nhớ được nhiều đến vậy, nên ngay cả trong mơ cũng chờ đợi với một niềm tin mãnh liệt rằng người sẽ trở về. Nhưng lần này bất luận ta mòn mỏi ngóng trông, nơi cuối con đường mòn nhỏ kia hình dáng người biền biệt như bóng chim tăm cá, không có ai, không một ai. Ta lại dõi mắt chờ, chờ mãi, rốt cuộc không chờ nổi nữa, ta đứng dậy tự mình đi xuống núi tìm.
Con đường mòn nhỏ dài hơn trong ký ức rất nhiều, đi thế nào cũng không thấy điểm cuối, ta tựa hồ bước qua vô số bậc thang, cuối cùng lại nghe thấy tiếng nước chảy.
Không phải tiếng suối chảy róc rách giữa những lèn đá trong núi, mà là tiếng nước giội bắn tung tóe trên mặt đất. Ta lại đi hai bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng lưng sư phụ, là bờ lưng trần của nam nhân trưởng thành với từng đường cong rắn chắc mạnh mẽ tuyệt đẹp, dòng nước chảy qua lấp lánh.
Ta chợt choàng tỉnh, mở mắt ra chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như trống trận, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt nóng hầm hập, trước mắt đung đưa dao động, vẫn là cái bóng lưng kia.
Sư phụ đã không còn là thiếu niên nữa, người đã trở thành bậc đại trượng phu – một đại tướng quân rong ruổi trên chiến trường, mà ta cũng không còn là một đứa trẻ ngốc nghếch không biết gì nữa, giờ khắc này đột nhiên ta hiểu ra, dường như có một cánh cửa mở rộng ra trước mắt, bên kia là một thế giới khác, một thế giới đầy hào quang chói lọi, tràn ngập xa lạ nhưng ta khao khát bằng cả trái tim.
Bây giờ ta đã biết, ta vượt qua nghìn núi vạn sông chỉ muốn ở bên sư phụ, không phải vì người nuôi ta khôn lớn, không phải vì rời xa người ta không thể sống, mà vì ta thương người.
Sư tổ nói đúng, ta chính là cố chấp, đối với ta mà nói chấp nhất một người cùng chấp nhất cả thế giới không có gì khác nhau, bởi vì người khiến ta chấp nhất kia chính là cả thế giới của ta.
Kể từ hôm đó, ta đã thay đổi rất nhiều.
Ta không còn tự do tự tại ôm người làm nũng chẳng chút kiêng dè như trước kia, bởi vì chỉ cần ở gần người một chút, trái tim ta sẽ đập như rung lên trong lồng ngực, hai má ta nóng bừng, cảm giác giấc mơ nơi đáy lòng kia bị rạch toang ra dưới ánh mặt trời trắng sáng, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy.
Ta đã mở cánh cửa phong ấn những hỗn loạn bất kham trong trái tim mình, rơi vào mờ mịt hoảng loạn, lờ mờ nhận ra một điều gì đó, lại thà rằng vô tri không biết sẽ tốt hơn.
Nếu như không biết, ta có thể thoải mái kéo tay sư phụ, đặt lên lồng ngực mình, dùng ngôn từ rõ ràng đơn giản nhất nói với người —— sư phụ, người nghe thấy tim con đập có lợi hại không. Nhưng hiện tại chỉ vừa tưởng tượng ra cảnh đó, đầu óc của ta liền trống rỗng.
Ngay cả những nam nhân vô tư lự kia cũng phát hiện ra sự bất thường của ta. Hàn Vân đặc biệt đến tìm ta, hỏi ta có muốn đi ra ngoài doanh trại với hắn không, ngọn núi gần đó có hươu sao đẹp hiếm thấy. Từ Bình cũng đang có mặt, ngồi bên cạnh bổ sung: “Cũng có thể săn thỏ, lần theo nó về hang, bắt mấy con thỏ con mang về nuôi, nhìn bọn chúng nhảy tưng tưng lăn lộn đầy đất, rất thú vị.”
Ngữ điệu dỗ dành, như dỗ trẻ con.
Suốt mấy ngày vật lộn trong vực thẳm của sự kiềm chế mãnh liệt và coi khinh chính bản thân mình, tinh thần ta kiệt quệ rã rời. Nghe bọn họ nói đều uể oải lắc đầu, một chút hứng thú cũng không có.
Đến tối sư phụ đến, đi thẳng vào phòng, đặt tay lên trán ta, khẽ chau mày.
Bàn tay người chạm vào, ta nghe thấy cả sống lưng run rẩy, đồng thời lại không muốn nhìn người, liền cúi đầu lùi lại.
Rốt cuộc sự khác thường của ta đã khiến cho sư phụ thật sự lo lắng, người ngập ngừng lên tiếng: “Đừng ủ rũ một mình trong phòng nữa, ngày mai ta bảo Từ Bình đưa con ra ngoài đi dạo, nếu thời tiết đẹp, sưởi nắng nhiều một chút rồi hãy về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.