Vừa nói tới đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một loạt tiếng ồn ào náo động, cùng với ánh lửa đột ngột sáng bừng lên, có người đứng ngoài lều cấp báo: “Bẩm tướng quân, có rắn xuất hiện trong doanh trại, đã có người bị rắn cắn bị thương.”
Sư phụ chau mày nói: “Hàn Vân, cậu trông chừng nơi này.”
Hàn Vân lập tức chắp tay tuân mệnh. Ta nóng ruột, xoay người tính kéo sư phụ lại, khổ nỗi hai tay bị trói, không thể làm gì khác hơn là gọi với theo: “Sư phụ, dẫn con theo với, phần lớn những loài rắn cắn người đều có độc, con sẽ giải độc.”
Ánh mắt sư phụ nghiêm lại, nhiệt độ trong lều bỗng chốc giảm xuống cực tiểu, ngay cả Hàn Vân cũng ớn lạnh rùng mình. Ta còn định thuyết phục thêm đôi câu, sư phụ đã rời đi, trước khi đi để lại cho Hàn Vân một câu: “Trông giữ.”
Hàn Vân lại chắp tay tuân mệnh, ta nhấp nhứ định nói, hắn dò ra được ý đồ của ta, lập tức đứng ngăn phía trước, xem chừng còn rất muốn bịt miệng ta lại.
Chỉ một khoảnh khắc chần chừ như vậy, sư phụ đến cả bóng dáng cũng không còn.
Ta nghe thấy bên ngoài lều loáng cái đã không còn tiếng động, không kìm được năn nỉ: “Hàn, Hàn đại ca, huynh hãy cởi trói cho ta và Từ đại ca đi, ta thật sự biết giải độc, chỉ cần huynh cho Từ đại ca đi lấy hòm thuốc đến cho ta là được, cậu ấy biết nó ở đâu.”
“Hai người không được phép đi đâu hết, trong doanh trại có quân y, không thấy tướng quân tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616115/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.