Tờ mờ sáng hôm sau, mặt trời còn chưa tỏ, huyện thái gia đã khua chiêng gióng trống ba chân bốn cẳng chạy tới hiệu thuốc nhỏ của ta, mang theo một nhóm thân hào tới cung thỉnh Từ tướng quân, nào ngờ người đã đi nhà đã trống, chỉ còn mình ta ngồi gác cằm lên bàn bi thương dạt dào.
Nhóm thân hào nhất thời thộn mặt đứng ngơ ngác, huyện thái gia không tin vào mắt mình đi vào trong tiệm dè dặt khom người hỏi ta: “Tiểu Nguyệt cô nương, Từ tướng quân hiện giờ…”
Ta vốn định đóng cửa không gặp bất kỳ ai, nhưng nghĩ lại làm như vậy là không có phép tắc sẽ khiến sư phụ mất mặt, vì vậy lúc huyện thái gia đi vào ta đã đứng dậy cung tay đáp: “Sư phụ của ta đã trở về quân doanh đêm qua rồi ạ.”
Huyện thái gia ‘a’ một tiếng, mặt này não nuột: “Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Hạ quan còn chưa kịp mở tiệc thiết đãi, tẩy trần cho tướng quân.”
Ta nhìn ông ấy, nghĩ thầm trong bụng ngay cả ta cũng không có cơ hội tẩy trần cho sư phụ, huyện thái gia ngài không khỏi suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Huyện thái gia còn việc gì khác không ạ? Nếu không còn việc gì, ta phải chuẩn bị mở cửa hiệu.” Ta không khách khí ngầm hạ lệnh tiễn khách.
Huyện thái gia cười như hoa nở: “Vâng vâng, hạ quan cũng phải về nha môn bây giờ đây. Phải rồi, hạ quan đã chuẩn bị một xe sản vật của huyện mình để cổ vũ các tướng sĩ, vốn định gặp mặt trao tận tay Từ tướng quân. Chỉ là mấy thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616110/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.