Sư phụ bảo có thời gian người sẽ về thăm ta, nhưng bao lần lá rụng chim nhạn bay đi rồi quay về mà bóng người vẫn biền biệt.
Sư tổ nói người đi đánh giặc ở một nơi rất xa rất xa, xa đến độ sư tổ cũng không biết nơi đó hình dáng thế nào.
Ta lớn gan đoán thầm trong bụng, có lẽ sư tổ người cũng chưa đi được bao nơi.
May mà sư phụ có biên thư về.
Những lá thư được một con chim ưng đưa chuyển, nó rất lớn, mỗi khi giang rộng đôi cánh giống hệt như cả đám mây đen sà xuống, lần nào đến dưới chân cũng buộc một ống đựng thư bằng trúc.
Và lần nào đến nó cũng bày ra bộ tịch cõng nợ đời vượt ngàn dặm biển lửa núi đao, đối với ta cũng không có lấy một chút khách khí, thấy ta vui mừng hớn hở nhào tới, nó liền dùng đôi mắt lườm nguýt liếc xéo mà ngó ta, đến khi ta buộc túi thuốc và thư hồi âm vào chân nó, nó lại hung hãn đập cánh phành phạch tỏ vẻ biểu tình phản đối.
Ta liền nhỏ nhẹ giải thích với nó: “Những viên thuốc này đều rất hữu ích, bổ khí dưỡng huyết, khử độc sát trùng còn có thể trị thương. Sư phụ đánh giặc khổ cực, mày giúp tao chuyển cho người, chờ sau này thành nữ thần y rồi, tao sẽ tự đi tìm người, không cần làm phiền mày nữa.”
Cũng không biết con ưng kia nghe có hiểu không, mặc dù dấm dẳng không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn mang túi thuốc bay đi. Qua mấy tháng nó lại quay về, chiếc túi kia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nguyet/616100/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.