" Thiên An ca ca làm sao còn chưa về?" Hồ San nhìn mâm thức ăn đầy ắp phía trước trên chiếc bàn tròn gỗ, đứng bên cạnh cửa lớn nhìn một hồi rồi đi lại.
Thời đại này nam nử phân biệc giai cấp phân chia, thậm chí còn không có bàn ghế lớn, cho dù là quý tộc quân vương khi tiếp đãi khách nhân hay là dùng thức ăn đều là quỳ ngồi cả.
Mà đến từ hiện đại hắn đả sớm quen ngồi những chiếc ghế cao dùng cơm rồi, cho nên liền sai thợ mộc đóng lên. Đặc biệc mỗi khi dùng cơm đều cho gọi Diễm Linh Cơ lẫn thuộc hạ dùng chung để cho những người này sinh lòng cảm mến, cho đến hiện giờ lại thêm Hồ San, Hồ Oánh hai người nữa.
Hành vi khác lạ trái với người thường song lại ấm áp để cho Hồ San, Hồ Oánh lẫn Diễm Linh Cơ yêu thích cách sinh hoạt này. Không có lạnh lẻo khô khan mà mỗi khi dùng cơm đều tràn ngập vui vẻ.
Hồ Oánh nhìn muội muội mình đem tạp sách da trên đó ghi chép lại bảng cửu chương đặt xuống, từ khi nhận biết được số đếm từ 0-9 lại từ Thiên An học được các phép toán cộng trừ nhân chia sơ cấp, trong thời gian này nàng chính là phụ giúp Thiên An dạy cho dân chúng chữ viết lẫn số đếm, cũng như khảo hạch bảng cửu chương...
" Trước khi đi, Thiên An có nói là đến Khu Rèn Đúc, tính theo thời gian cũng sắp về" Hồ Oánh cười nói.
" Khu Rèn Đúc, muội chưa đến đó ?" Hồ San nghe được thốt lên.
Diễm Linh Cơ một bên tiếp lời : " có gì mà tốt xem, một đám thợ rèn nóng nựt lại mồ hôi khắp người, có vài tên mấy ngày còn không tắm"
“ Kinh tởm như vậy” Hồ San chán ghét lên tiếng, nàng thật không nghĩ ra một ngày không tắm đả khó chịu dường nào, mà mấy người kia còn mấy ngày không tắm đây, bẩn chết người cũng may nàng không đi đến.
" Đúng vậy" Từ ngoài cửa Thiên An cất bước đi vào : " muội đến đó làm gì, đợi thời gian đến ta cho người kiến tạo một khu vui chơi, tại nơi đó thỏa thích chơi đùa"
" Khu vui chơi" Hồ San ánh mắt sáng lên, vội xoay người chạy đến đem tay nhỏ ôm lấy tay hắn, nủng nịu : " thật sao, Thiên An ca ca San nhi thật đói bụng, gần mất hết khí lực rồi"
" Haha" Thiên An cười lên, thân ảnh đi đến chiếc bàn tròn phía trước nhanh chóng ngồi lên ghế gỗ đem từng nồi đồ ăn mở ra, thơm nóng mùi vị lập tức vương vấn, rồi nói : " vậy còn chờ gì ăn tối thôi"
" Uhm" Hồ San đả sớm không chờ được nhanh chóng tiếp cận đôi đũa chờ đợi một bát cơm từ tỷ tỷ mình phân cho mọi người, chiếc bụng nhỏ bắt đầu kêu lên rồi không kịp đợi đem đôi đũa gắp lấy thức ăn ăn lấy.
Nhìn Thiên An phong quyển vân tàn như lang như hổ tiêu diệt thức ăn một bên ba nữ cũng không lạ mắt gì. Sức ăn của hắn cực kỳ lớn, so với người bình thường gấp ba lần và ngày càng nhiều hơn khi theo tăng trưởng thời gian.
Thức ăn trên bàn hai phần ba là vào bụng hắn, còn lại là ba người. Bữa tối cũng nhanh chóng qua đi vốn lẻ Thiên An định tiếp tục tu luyện chakra cho mình, nhưng mà tỷ muội Hồ San mấy khi đến nơi này chơi liền bồi tiếp hai người vua đùa.
“ Hahahaha” Hồ San cất lên một tràn giòn tan thanh âm cầm quân cờ cá ngựa làm bằng đồng khi nhìn thấy nút xí ngầu điểm mặt số 3, liền nắm lấy di chuyển đem quân cờ của Diễm Linh Cơ đá đi.
“ Chờ đó” Diễm Linh Cơ nhìn quân cờ mình đả sắp về chuồng lại bị đá đi, chỉ biết thương tiếc mà thôi nhận lấy cục tức này chờ đến lượt mình, đợi quân cờ của Hồ San đi qua liền đá nó về chuồng.
“ 1, 1, 1, 1, à là 3” Hồ Oánh nuối tiếc khi nhìn mặt xí ngầu hiện lên, nàng chỉ trông cho vào một điểm để quân ngựa mình vào chuồng, nếu ở lâu chính là bị quân sau của Thiên An mần thịt đây.
Diễm Linh Cơ đến lượt mình liền đem xí ngầu gieo xuống, nàng hơn ba người đả có một con vào chuồng xong các quân còn lại đều không có ra quân được, tay nhỏ thả hột xí ngầu vào chén, mắt sáng lên khi xí ngầu điểm hiện lên một chấm, liền đem tay nắm lấy một quân ngựa đem vào vị trí ra quân của mình, ở lần tiếp theo gieo xuống lại được 5 điểm bắt đầu xuất phát, phía trước không xa mười ba nước chính là quân cờ khác của Hồ Oánh.
"Aaa" Hồ San một đôi đẹp mắt con mắt híp cùng vành trăng khuyết.
Nàng từ nhỏ đến lớn, đều chưa hề uống qua tốt như vậy uống tốt như vậy đồ uống, cam liệt trong veo chất lỏng rót vào trong cổ, vô số bọt khí tại trong miệng nhảy lên, lại phảng phất tướng trên đầu lưỡi ngàn vạn cái vị giác đồng thời mở ra.
Một ngụm uống vào, càng liền cảm giác mình tại trời rất nóng bên trong, tẩy một cái sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái tắm nước lạnh, toàn trên thân dưới, thậm chí mỗi một cái lỗ chân lông đều lộ ra một cỗ ý lạnh.
"Quá sung sướng!" Hồ San mặt mũi tràn đầy tràn đầy cảm giác hạnh phúc la lớn.
Thiên An lắc đầu cười nói : “ lại uống coca, cẩn thận răng muội bị hư hết, đả mất một cái rồi đây?”
“ A” Hồ San mặt thoáng lên phiếm hồng như mèo bị dẫm đuôi một dạng : “ không cho nói”
Diễm Linh Cơ một bên tay nắm lấy lon cocacola uống lấy, mắt cũng híp lại như trăng tròn rồi nói : “ trời hè đem thứ này ướp lạnh uống thật sảng khoái, nhưng mà cũng gần hết không biết là bị con chuột nào trộm uống lấy”
Thiên An lắc đầu đám người này có thể uống coca cola hiện đại cũng là từ hắn đem ra, khi trong kho đồ có đến hàng trăm thùng chất đầy trong đó.
Khi đem ra để cho ba nữ mê say, nhất là Diễm Linh Cơ khi biết được cũng thường xuyên trộm uống lấy. Mà Hồ San sau nhiều lần uống thứ này lẫn ăn lấy đồ ngọt mà Thiên An đem ra hàm răng sữa cũng thành công bị sâu răng đục hư đi, cách đây ba ngày còn khóc lóc thê thảm đến trước hắn.
Để cho Hồ San vui mừng chính là Diễm Linh Cơ đối với việc này không hề trêu chọc nàng, sau này nàng mới biết Diễm Linh Cơ cũng giống như nàng bị sâu răng đi.
Thời gian còn lại trong đêm trước khi đám người tứ tán đi ngủ là một tràng vui vẻ khi tham dự cờ cá ngựa trò chơi. Môn trò chơi này cực kỳ đơn giản chẳng cần cầu kỳ lại rất dể chơi, cho dù có ngu ngu thế nào đi nữa cũng có thể biết cách chơi sau một lần hướng dẫn, chỉ trừ mấy đứa bị đao với bị khùng điên ra là được.
Hai tuần sau, một gian rộng lớn sơn trang. Bên trong rất nhiều người chia thành các nhóm khác nhau. Chỉ thấy các nhóm này mỗi người đều đem vỏ cây lột ra thành từng mảng rồi gom lại một núi nhỏ, rồi được một nhóm khác đem những vỏ cây này chở đi. Về phần cây gỗ sau khi bị lột ra thì được vận chuyển đi qua một chổ khác, ở đó chúng bị một đám người chặt vụn ra.
“ Giấy là được tạo ra như vậy sao?” Hồ San tròn mắt nhìn đám người qua lại, không nhịn lại được hỏi : “ Thiên An ca ca, giấy trắng như vậy làm sao lại làm ra được”
“ Cô thật đúng là kém thông minh, chỉ biết hỏi lấy mà thôi” Diễm Linh Cơ châm chọc cất lời, một tay ôm lấy cánh tay Thiên An bước đi.
“ Linh Cơ, cô” Hồ San mặt có phần đỏ lên hiển nhiên sinh khí vô cùng.
Thiên An có phần nhứt đầu bởi cặp đôi này, mổi ngày không cải nhau là không được, chỉ cần cùng một chổ chuyện nhỏ cũng xé ra to. Một hồi ồn ào bốn người tiếp tục di chuyển vào bên trong sơn trang, lần này hắn dẫn bọn họ đến là cho bọn họ thấy được một thứ vượt thời đại hắn lại đem ra.
Nơi này chia thành các nồi nước lớn được đun sôi, mà bên trong chính là các mảnh vỏ cây hay gỗ vụn được để trong đó. Những thứ này sau khi được nấu xong lại được một đám người vận chuyển đi đến một khu vực.
Ở nơi đó có những chiếc bánh răng kim loại được gắn trên một cối xoay lớn, những thứ này được đem bỏ vào bên trong và được các đầu voi hay trâu kéo đi, cổ máy vận chuyển đem những thứ này cho tơi ra.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, chúng khi bị đập tơi ra lại qua các cối xoay khác có bánh răng nhiều hơn, qua hai ba lần như vậy chúng lập tức hóa thành mảnh nhỏ vụn. Lại thêm một nhóm bảy tám người nửa đem những mảnh vụn nhỏ này chở đi đến một nơi.
Những mảnh vụn nhỏ này được bỏ lên những khung gỗ nhỏ ở giữa đả có một tấm vải lụa căng phẳng. Rồi được đám người này chuyển đến một khu vực khác gần đó, nơi này có một vài nữ tử hay trẻ nhỏ có mặt đem những khung gổ để xuống những hồ nước, một vài ngước còn cầm trên các thanh gỗ bằng phẳng đem những mảnh bột trắng này phủ đầy lên.
Một số khác thì đến những chiếc khung gỗ khác lấy lên, đợi cho hết nước thì chuyển đi. Trên mặt đã là một mảnh trắng ngần liên kết giống như lụa trắng một dạng. Chúng lại được chuyển đến một căn phòng, bên trong có hàng ngàn khung gổ tương tự như vậy, chúng được cách đều nhau theo khoảng cách cố định.
Không khí bên trong cực kỳ nóng nực. Hiển nhiên chúng được đem vào nơi này để hong khô đi, những khung gỗ không còn chổ cất thì được phơi ngoài trời dưới ánh nắng mặt trời tự nhiên.
“ Thật thần kỳ, ai ngờ được giấy trắng lại được tạo ra như vậy” Tận mắt nhìn thấy hết thảy công đoạn tạo ra giấy, Hồ San cầm lên một mảnh giấy trắng có phần thô ráp, mắt nhỏ quan sát rồi nhịn không được đem tay chọt lấy đem tờ giấy phá hỏng.
Không chỉ nàng mà Diễm Linh Cơ, Hồ Oánh cũng không ngờ giấy thứ thần kỳ có thể thay thế cho thẻ trúc cồng kềnh, lại được tạo ra từ cây cối xung quanh thứ ai cũng không ngờ tới được.
“ Ai có thể nghĩ đến giấy lại được tạo ra từ cây gỗ đây, lại trải qua nhiều công đoạn như vậy. Nếu không phải tận mắt thấy được, khó mà nghĩ ra” Hồ Oánh cầm một mảnh giấy thô ráp khác.
“ Xèo” Tấm giấy lớn trên tay Diễm Linh Cơ lập tức bị nàng đốt cháy : “ Thứ này thật dể bắt lửa, so với dầu hỏa và than đá không kém”
Giấy được tạo ra thì số lượng cây rừng bị Thiên An tàn phá cũng nhân lên, đồng thời chúng cũng được tận dụng triệt để không thôi. Thân cây lớn thì được đem đi đóng cọc ven các bờ sông hay xây dựng nhà ở, vỏ cây thì được thu gom về. Đồng thời hắn cũng nhân cơ hội này cho dân chúng trong thành công ăn việc làm mới.
Nền nông nghiệp lại được chú trọng phát triển, trồng trọt và chăn nuôi cũng được đẩy mạnh, mô hình vườn ao chuồn cũng được hắn đem ra cho đám thủ hạ triển khai. Tuy thu hoạch vẫn chưa đến nhưng quả mọng tương lai cho trái chín là không thể bàn cãi được.
Số lượng người dân Bách Việt theo từng ngày cũng được đám người cha vợ hắn vận chuyển, ngày một nhiều hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]