Chương trước
Chương sau
Người đăng: anpromalong6

Ngày hôm sau, Hỏa Vũ sơn trang.

“ Tỷ tỷ, nhìn xem nhìn xem đây là San nhi tên” Hồ San hưng phấn nhìn dòng chữ ‘ HỎA VŨ SƠN TRANG-HỒ SAN’ to lớn được các chữ cái gỗ ghép lại.

Hồ Oánh nhìn muội muội mình ánh mắt mong đợi, liển tán thưởng nói : “ San nhi thật là giỏi, hôm nay muội đả thông thạo hết chữ cái rồi”

“ Bảng chử cái này quả đúng là thần kỳ, so với bộ chữ viết của Bách Việt ta gần bốn trăm ký tự thì ít hơn nhiều, lại dể nhớ dể đọc, không hổ là Bách Việt đệ nhất hiền giả, chỉ bằng bộ chữ viết này cho dù Trung Nguyên thất hùng văn tự cũng không thể sánh bằng” Hồ Trang vuốt râu cảm khái, hắn đối với bộ chữ này cũng đả nghiên cứu thậm chí đả học qua còn tinh thông rất nhiều.

Hồ San nhãn châu xoay chuyển, gật đầu nói : “ phụ thân San nhi nghe nói vì bộ chữ viết này mà công tử Thiên An bị đuổi ra khỏi đô thành”

“ San nhi” Hồ Trang lớn giọng ánh mắt liếc nhìn xung quanh không có ai gần mình nghe được thở phào một cái, nghiêm giọng nói : “ sau này những tin đồn như vậy không được nói trước mặt công tử, cũng như không được nói ra”

“ San nhi không hiểu” Hồ San không hiểu, lời vừa dứt lại nghe : “ sau này con sẻ hiểu, con chỉ biết nói ra những chuyện này đối với công tử chỉ có hại”

“ Ân” Hồ San vẫn không rõ khẻ gật đầu.

Hồ Trang khẻ thở dài tiếc hận, tuổi còn nhỏ đả mang trí tuệ của bậc đại hiền. Có thể sáng tạo ra một bộ chữ khoáng thế cổ kim, bộ chữ viết cũ cũng bị xóa bỏ tên tuổi vang danh khắp Bách Việt.

Là người cạnh tranh ngôi vị thái tử thừa kế ngôi vương xứng đáng nhất. Song trạch tâm nhân hậu lại không thích quyền lực cạnh tranh đả chủ động xin lấy đất phong từ bỏ tranh đoạt với huynh trưởng Thiên Trạch.

“Tiểu thư, lảo gia” từ bên ngoài lều Tú Nhi bưng trên tay một khai đồ ăn bưng vào bên trong đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ chỉ cao tầm một tấc mà thôi.

Ở thời đại này còn không có ghế mọi người đều là quỳ ngồi, thậm chí tiếp đãi khách nhân cũng vậy, chỉ có cùng bằng hữu hay thân nhân cùng một chỗ thời gian, mới có thể so sánh tùy ý một chút.

“ Thơm quá, Tú nhi tỷ, đả làm ra rồi sao?” Hồ San hưng phấn nói, nhịn không được trên tay kẹp lấy chiếc đủa gắp lấy một cái màu vàng tròn tỏa ra hương thơm nứt mũi, cùng với một cũ màu đỏ dài bằng một bàn tay.

“ Vâng, nhị tiểu thư, theo lời công tử Tú nhi đem khoai lang, một trong 30 loại thức ăn do công tử tìm ra, đem nó luộc lên sau đó lại đem đánh tơi ra, rồi viên nó lại đem nướng lên, so với luộc lên còn ăn ngon hơn, nó gọi là bánh khoai lang nướng” Tú Nhi hưng phấn ánh mắt tràn đầy sao nhỏ tràn đầy sung bái.

“ Phụ thân” Hồ Oánh đem tay gắp lấy một chiếc bánh bỏ vào chén cho phụ thân mình, có phần bất đắc dĩ khi thấy em gái đả nhanh chóng ăn lấy rồi bị hơi nóng làm cho đầu lưỡi bị đau, nhưng lại không chịu nhã ra vội nuốt vào sau đó vội bắt lấy cốc nước mà uống lấy

“ Thật giòn, tơi xốp, ngọt lịm mùi vị, so với ngủ cốc còn ăn ngon hơn nhiều, có thể chế biến thành đủ loại, thậm chí ăn sống vị cũng không tệ” Hồ Trang nhấm nháp song mẫu bánh lên tiếng tán thưởng.

“ Giống với hương vị hôm qua, nhưng lại khác với chiếc bánh của công tử cho” Hồ San gò má đỏ bừng, trên tay là một cốc nước.

Một nơi khác.

“ Công tử, ngươi tại sao lại bắt lấy thứ ôn dịch nguy hiểm như vậy” một giọng như chuông bạc dể nghe vang lên truyền lại từ phía sau hắn, là một bé gái mặc một bộ hồng y gương mặt tinh xảo phấn điêu ngọc trát, Diễm Linh Cơ hiếu kỳ nhìn hàng chục thùng gổ được khiên lên xe ngựa, bên trong vang lên “ chít chít” thanh âm theo xe ngựa di chuyển qua người bọn họ rời đi.

“ Lần trước Linh Cơ không phải ăn lấy nó sao, còn khen ngon đây?” Thiên An xoay người đem tay ngắt lấy chiếc mủi nhỏ của nàng.

“ Cái gì” Diễm Linh Cơ không tin được khi nghe được, mặt biến sắc rồi ho khan lên.

Thiên An không xem bọn họ bộ dáng lên tiếng :“ Chuột không chỉ thịt ngon giàu dinh dưỡng mà nó còn đẻ nhiều, quan trọng hơn nó sinh sản không ngớt, bất kể mùa và khí hậu. Chuột cái có thể đẻ từ 5 đến 8 con, trung bình một năm một con chuột cái sinh từ 4 đến 7 lứa mỗi năm, mỗi lứa chuột lớn có thể đẻ từ 8 đến 12 con.

Thời kỳ sinh sản sung mãn nhất của chuột lớn thường là mùa xuân và mùa thu, và trưởng thành trong khoảng khoảng 2 đến 3 tháng sau khi sinh nên số lượng cá thể gia tăng trong quần thể chuột từ một cặp riêng lẻ có thể lên đến 1,5 vạn con trong vòng 1 năm.”

Diễm Linh Cơ một hồi bực bội khi biết vị công tử cho mình ăn thứ gớm giếc kia cũng bị lời nói hắn câu đi chổ khác, đồng thời cũng khiếp sợ khi nghe được con số kinh khủng kia, nàng đả từng ăn qua thịt chuột biết được nó mùi vị rất ngon : “ Một năm, 1,5 vạn con nhiều như vậy, công tử chính là muốn đem chúng về nuôi.

Đây là thời cổ đại nghèo nàn lạc hậu chứ không phải như hậu thế chỉ cần có tiền ra chợ là ok hết. Tại đây muốn ăn thịt cũng là một kiện sa xỉ chỉ có tầng lớp giàu có mới mỗi ngày có được thịt ăn, về phần dân chúng bữa no bữa đói là chuyện bình thường, hơn nửa một ngày chỉ ăn có 2 bửa mà thôi chứ không phải là 3 bữa. Đói là chuyện mặc định của đa số người trong thời này. Thậm chí trong quân đội muốn có thịt ăn cũng phải có cấp bậc cao.

Cho nên trong thời gian này lượng thịt cá được đánh bắt tuy đám người dân lẫn quân binh ăn uống ít nhưng ngày nào cũng có. Để cho đám người đi theo hắn mỗi ngày đều có thịt ăn, hằng ngày thứ sa xỉ kia lại mỗi ngày bọn họ đều có thể ăn uống, tuy số lượng cực kỳ ít nhưng là có thịt có cá để ăn.

Cho nên chỉ cần công tử điện hạ ra lệnh rất nhiều người háo hức tranh nhau chỉ mong cho mình là người được chọn vào đám người lùng bắt thức ăn.

Ở tại cánh đồng ruộng quan sát hơn một tiếng thì Thiên An rời đi, hướng về một khu vực rộng rải có phần thoáng đãng mà đi là một gian rộng lớn kiến trúc mới được xây dựng lên, khi đi lại gần đả nghe được mùi hôi thối từ trong đó phát ra. Cho đến khi bước vào chỉ còn lại mỗi hắn về phần Diễm Linh Cơ kia khi biết được đến nơi này liền trở về.

“ Công tử điện hạ” “ Tham kiến công tử” “ công tử” đám người làm cung kính lên tiếng, thanh âm kích động lẫn có phần kinh sợ khi thấy tiểu công tử lại đi đến một nơi như thế này.

“ Công tử, ngài thân phận tôn quý, làm sao lại đến nơi này” một lảo già râu trắng bạc phơ gấp gáp đi đến, hắn chính là một ông lảo có kiến thức trồng trọt giỏi nhất trong đống người đi theo hắn đến đất phong- Xương Nhung.

“ Lảo lại nhiều lời, phân bón mới thế nào” Thiên An mày nhíu lại khi nghe trong không khí mùi trứng gà ung cùng mùi nước đái khai nồng dò hỏi.

Xương Nhung cung kính nói : “ Bẩm điện hạ các phân trâu, phân ngựa tươi cùng những xương cốt đều được tập trung về, còn đang đợi cỏ tươi được cắt khô đi rồi ủ lấy”

Phân hữu cơ chính là thứ mà Thiên An nghĩ đến để đẩy mạnh nền nông nghiệp, trồng cây mà không có phân bón là không được, phân bón không chỉ cần thiết đối với cây trồng cung cấp chất dinh dưởng cho cây lớn mạnh, mà một phần còn làm tăng độ tơi xốp cho đất và tăng thêm hữu cơ đáp ứng cho nhu cầu sinh trưởng và phát triển của cây.

Thời cổ đại này hắn không thể kiếm đâu ra phân hóa học nhưng mà phân hữu cơ liền có thể đem ra được, mà đám người cổ đại này cũng có phân bón chính là từ phân trâu ngựa ủ lấy đem bón cho hoa màu.

Lại thêm Thiên An đem thêm kiến thức vào giúp cho sản xuất phân hữu cơ nâng cao một bậc, lại thêm quy mô cũng được đẩy lên khi mở hẳn một xưởng phân bón hữu cơ tập nếu tiển triển nó sẻ trở thành xưởng phân bón cung cấp phân bón cho toàn bộ đất phong.

Ủ phân hữu cơ cực kỳ đơn giản dễ dàng với một vài dụng cụ đơn giản gồm thùng ủ đơn giản, một que khuấy. Có thể đem những thứ tái chế trong sinh hoạt hằng ngày làm nguyên liệu như cơm thừa canh cặn, những đầu xương cá vứt đi hay xác chết động vật lẫn những hoa quả..làm thành phân hữu cơ.

Da ếch chuột bị vứt đi, hay các nội tạng không ăn được lại được chuyển về nơi này thậm chí là xương cốt của chúng vứt đi cũng được tập kết về. Không chỉ thể đám chuột đồng nuôi nhốt sản sinh ra phân chuột cũng được đem về đây, chỉ cần phân trâu ngựa vươn vải liền được xúc tập kết về nơi này.

Tuy nhiên không phải cứ phân hữu cơ nào cũng tốt và chất lượng. Có nhiều phân hữu cơ ủ không đúng cách còn tạo ra các mầm bệnh gây hại cho cây trồng cũng như vật nuôi trong nhà. Do đó,việc ủ phân cần phải làm đúng kỹ thuật.

Quá trình để ủ thành phân hữu cơ tốt nhất, mùn hóa phân là khoảng 50 ngày đến 60 ngày đến lúc này rác sẽ phân hủy thành phân ủ có độ mịn, tơi xốp, màu đen không mùi. Phân này đem bón cho cây, hoa, rau màu vô cùng tốt, rau xanh mướt, hoa nở to đẹp, cây mau lớn, cho nhiều trái.

Nói đến phân thì kiểu gì cũng có mùi khó ngửi nên tốt nhất nên để lu ủ xa nhà vì trong quá trình ủ phân sẽ lên men và bốc mùi. Cho nên cần ủ phân tại nơi thoáng khí,có nhiều ánh sáng mặt trời để đốt nóng khối ủ rút ngắn thời gian ủ đồng thời gần nguồn nước để thuận tiện trong việc tạo ẩm cho khối ủ.

Thiên An nhìn những chiếc chum vại được nung lên đục lổ xung quanh tầm 10-15cm sẻ có một lổ dùng để thoáng khí cho phân, đem tay chỉ về lên tiếng : “ đem nó mở ra thử xem”

“ Vâng điện hạ” Xương Nhung gật đầu ra hiệu cho một tên thanh niên gần đó, mặt bịt lấy một tấm vải che bịt mũi lấy.

Tên thanh niên này gật đầu sau đó đem một chiếc lu đổ ra bên trong màu đen tơi xốp phân được vun đống lại không có mùi gì, sau đó liền đi qua mày nhăn lên đem thùng phân khác đổ ra cũng là màu đen nhưng có phần ẫm ướt phát ra mùi khai khai như nước tiểu, cố nhịn tâm tình muốn ói hắn đem thùng phân còn lại đổ ra liền nghe được mùi trứng ung phát ra.

Thiên An liền đem một mảnh vải đeo lên chính là phiên bản khẩu trang thời cổ đại, tiếp tục nói : “Nguyên liệu cần cắt nhỏ để phân hủy nhanh hơn, thời gian tầm 50 - 60 ngày. Nếu phân khi làm xong có mùi thối như mùi nước tiểu là do phân quá nhiều cây xanh, cần thêm lá khô hay rơm rạ vào. Còn có mùi trứng thối là nó được tưới quá nhiều nước, khiến phân quá ướt. Để khắc phục, tốt nhất nên thêm vào vôi sống”

“ Vâng vâng” Xương Nhung kích động thân hình run rẩy lên.

Lời nói của Thiên An lại gãi đúng chổ ngứa của hắn, mấy ngày nay hắn gặp phải sự cố này còn không biết cách giải quyết những mũi này ra sau đây, khi hắn thử rất nhiều biện pháp mỗi chum vại là tỉ lệ phối trộn khác nhau dựa vào đó để tìm ra phối phương chính xác, nhưng lại đa số lại xuất hiện hai tình trạng trên.

Thiên An mặt sáng lên nhìn một chum vại khác được đổ ra không có mùi hôi thối, màu đen tơi xốp, đi đến vỗ vai hắn nói chỉ về đống phân kia : “ ủ phân thành công nó tơi xốp, mịn không có mùi có màu đen, có thể bón cho cây trồng giúp cho cây lớn mạnh cho vụ mùa bội thu, Xương Nhung ta đặt kỳ vọng rất nhiều vào lảo đó, toàn bộ một ngàn bốn trăm miệng ăn đều trông đợi xưởng phân bón này”

“Thần. Xương Nhung quyết không phụ kỳ vọng công tử” Xương Nhung kích động run rẩy như cắn thuốc một dạng hưng phấn lên.

Xưởng phân hửu cơ cở nhỏ này Thiên An cực kỳ để ý, một khi thành công chế tạo toàn bộ cánh đồng ruộng sẻ có nguồn phân bón cung cấp. Trước là lo cho một ngàn bốn trăm miệng ăn đi theo hắn, sau chính là toàn bộ nông nghiệp trên đất phong của mình, xa hơn nữa thì quên đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.