Tổ mẫu nói với ta rằng quân phương Bắc đã tấn công, An Vương đã hồi kinh đến Tây Bắc từ đêm qua.
Trước khi đi hắn có để lại cho ta một bức thư.
Ta nắm chặt bức thư, nhìn mấy chữ cuối cùng [Đợi ta, an tâm], không khỏi thấy lòng nặng trĩu.
Trực giác mách bảo, việc An Vương rời kinh nhất định có liên quan đến Thái tử.
Ta đem suy nghĩ này nói với tổ mẫu.
Tổ mẫu ngâm một lát, rồi quyết định đưa ta vào cung.
Tại điện Càn Thanh, Hoàng đế đang đứng chắp tay, dường như không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của chúng ta.
Ngài nhìn về phía bệ cửa sổ, giọng nói đều đều: "Thái tử và Tây Man, đã cấu kết với nhau từ lâu rồi. Từ khi Hoàng hậu qua đời, hắn đã không còn như trước kia nữa, hành động càng ngày càng không có quy củ, thậm chí còn lấy Tây Man làm chỗ dựa, để đề phòng trẫm. Trẫm đã cho hắn rất nhiều cơ hội, hắn không những không biết trân trọng mà còn càng thêm ngông cuồng, trẫm rất thất vọng."
Nói xong, ngài quay đầu lại, chăm chú nhìn ta: "Thẩm thị Ngọc Thư, ngươi có bằng lòng cùng trẫm diễn một vở kịch không?"
...
Đợi đến khi ra khỏi điện Càn Thanh, trời đã sáng rõ.
Mặt nước trong ao ở ngự hoa viên gợn sóng lăn tăn.
Ta đưa tay lên, che đi ánh nắng chói chang.
Xem ra, gió nổi lên rồi.
Hơn một tháng sau, tin tức An Vương mất tích ở Tây Man được ngựa nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ngoc/3737557/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.