Chương trước
Chương sau
Tô Từ bị dọa đến nín thở. Đặc biệt khi thấy nó đang từng bước ừng bước đi về phía nàng, nàng sợ đến dựng cả tóc gáy, sống lưng là một tầng mồ hôi lạnh.
Bước đi của lão hổ chẳng hề lớn, thậm chí còn hơi hơi mang điểm lảo đảo, sau đó ngừng tại trước mặt Tô Từ, gục xuống, đôi mắt màu vàng cứ như vậy yên lặng nhìn nàng.
Hình thể lão hổ khổng lồ, cứ như vậy nằm xuống, cũng vẫn không thấp hơn so với Tô Từ. Thân thể Tô Từ cứng ngắc, hàm răng không ngừng va vào nhau run lập cập, trong tay nắm chặt chủy thủ, cái này đã vượt qua khả năng phạm vi thừa nhận của nàng, đôi mắt nàng đỏ lên vì sợ hãi, cơ hồ muốn mất đi lý trí sẽ đâm chủy thủ vào lão hổ.
Sau đó nàng có thể bị phản công, lão hổ sẽ một ngụm cắn đứt cổ nàng?
Lão hổ gục xuống cũng không có bất kỳ động tác nào nữa, Tô Từ cảm thấy chính mình thực sắp khống chế không nổi. Đột nhiên nhắm mắt lại thở sâu, tay trái hung hăng véo vào bắp đùi muốn chính mình tỉnh táo lại. Nếu theo tình huống bình thường mà nói, vừa mới kết thúc một trận chiến kịch liệt, trên thân còn mang vết thương, lão hổ tuyệt đối sẽ không khoan dung với bất kỳ sinh vật nào tiếp cận nó vào lúc này.
Nhưng hiện tại nàng không chỉ còn hoàn hảo vô khuyết đứng tại chỗ, thậm chí lão hổ này còn chủ động đi tới… Có nghĩa là nó sẽ không cắn nàng sao?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Từ khôi phục lại một chút lý trí.
Tô Từ mở to mắt, liền thấy bạch hổ hô hô thở phì phò, cúi đầu đem vật gì đó ngậm trong miệng đặt dưới chân nàng, sau đó duỗi ra chi trước rõ ràng đã bị con trăn quấn quanh qua có vết máu trên da lông màu bạch, nó dùng chi trước kéo kéo nàng một chút.
Tô Từ quơ quơ thân thể, xem lão hổ đưa nàng cái gì, thì ra là một nhánh cỏ nho nhỏ.
Cây cỏ sao?
Cây cỏ!… Tô Từ cảm giác thần kinh mình có điểm không đủ dùng, ngẩng đầu nhìn vài nhánh cỏ đã được đắp trên vết thương ứ máu của bạch hổ, nàng không xác định cho lắm nên cất tiếng hỏi, “Ngươi muốn ta đi kiếm loại lá cây như thế này cho ngươi sao?”
Lời vừa nói ra chính nàng cũng cảm thấy vớ vẩn.
Sau đó nàng liền thấy bạch hổ nháy mắt một cái, rất giống một bộ dáng nghi ngờ không hiểu nàng nói gì, chi trước lại kéo kéo nàng một chút. Lần này có dùng một chút sức, Tô Từ bị nó đẩy đế xoay cả người, lảo đảo tiến về phía trước hai bước.
Tô Từ xoay người, vẻ mặt ngây ngốc nhìn lão hổ, sau đó thăm dò làm bộ như cất bước đi khỏi.
Không phản ứng.
Nhưng lúc Tô Từ lại muốn cất bước tiến về phía trước, lão hổ lại thấp gầm nhẹ, đem phiến lá cây đẩy đẩy về hướng Tô Từ.
Trong tâm Tô Từ đã ngộ ra biết ý nó là gì. Chậm rãi duỗi tay cầm lấy chiếc lá, lại tiếp tục thăm dò cất bước ra đi, lần này lão hổ chỉ an tĩnh nhìn nàng.
…Thực là muốn nàng tìm loại lá cây này rồi.
Tô Từ không biết rõ lúc này chính mình phải vui mừng mình còn sống, hay là phải cảm thấy kỳ quái cho chỉ số thông minh của lão hổ này nữa. Chiếc lá này rõ ràng là bị lão hổ ăn còn thừa lại, mà sở dĩ chiếc lá này còn thừa lại chính là muốn đưa cho nàng làm mẫu để có thể chuẩn xác giúp nó tìm về lá cây y chang như thế này sao?
Tô Từ lại quay đầu nhìn vào mắt lão hổ. Phát hiện máu chảy ra trên da lông nó là vết thương cũ lần trước nàng đã thấy. Nó hẳn là bị con trăn quấn quanh qua, tuy rằng cuối cũng đã giãy thoát ra, nhưng vết thương chưa lành lại bị đè ép lên nên bị thương gấp bội.
Trừ vết thương này ra có thể thấy trên thân lão hổ cũng không có vết thương trí mệnh. Nhưng hiện tại nó lại muốn nàng đi tìm loại lá cây này hẳn là có công dụng trị thương. Chẳng lẽ nó bị trúng độc của con trăn?
Tô Từ chớp chớp mắt, xoay người bước nhanh về phía trước, cuối cùng càng đi càng khống chế không nổi co giò liều mạng chạy về phía trước.
Khoảng cách với lão hổ càng lúc càng xa.
Chạy một hồi, Tô Từ khom lưng, bàn tay chống đỡ đầu gối thở phì phò, trái tim phanh phanh nhanh chóng nhảy lên.
Quá không thể tưởng tượng!
Một lão hổ, muốn nàng giúp đỡ tìm cây cỏ chữa thương.
Tìm, vẫn là không tìm.
Cây cỏ nàng vẫn cầm trong tay, Tô Từ mở hai tay ra, nhìn trong tay lá cây do vô thức không dùng sức mà vẫn bảo trì nguyên dạng, nàng cười khổ nhìn xem xung quanh tìm loại lá cây này.
Lão hổ này chỉ số thông minh không khỏi quá cao.
Dược liệu chữa thương không đủ, bản thân nó không có biện pháp đi tìm, thế nhưng còn biết rõ lưu trữ tánh mạng của một vật khác loài xâm nhập cấm địa của nó, giúp nó tìm dược. Tô Từ thậm chí hoài nghi, nó sớm đã biết rõ chính mình đang tại gần đó, biết rõ lúc nàng cầm nhánh cây dò xem hai con vật con sống không dần dần tiến vào, nên nó không tạo ra tiếng vang để tránh dọa nàng chạy, nằm một chỗ chờ chính nàng đi tới. (*éc éc ta cũng nghĩ như vậy, lão hổ này quá thông minh)
Cây cỏ trong tay mang một cỗ tự nhiên mùi thơm ngát, lá cây hình bầu dục rất dễ dàng phân biệt. Tô Từ chỉ tìm một hồi đã tìm thấy một bụi, suy nghĩ một chút, nàng cầm chủy thủ đào nguyên cả bụi cây này, sau đó đi chưa được mấy bước lại phát hiện một bụi nữa.
Tô Từ thần kinh cũng có điểm chết lặng.
Lão hổ đùa bỡn xoay nàng về hướng này, kỳ thật căn bản là biết rõ nơi này có loại lá này đi.
Chỉ đào 4 bụi cây của loại thảo dược này, Tô Từ liền dừng lại, cố hết sức ôm chúng nó đi trở về.
Cái nơi quỷ này thật là, chỉ có 4 bụi cây dược thảo đã buộc nàng phải dùng toàn lực lại ôm, lại kéo đi.
Lúc về đến lùm cây, Tô Từ liếc thấy bạch hổ đã rất uể oải nằm một đống, vừa nhìn thấy nàng đôi mắt liền sáng lên, cái đuôi của nó cũng không nhịn được ve vẫy vài cái. (*phục chị này thiệt, còn dám quay trở lại với con hổ lớn hơn mình gấp mấy lần, keke nhưng nhờ có dzậy mới “dây dưa” với nhau chứ nhỉ)
Tô Từ đờ đẫn lau mồ hôi trên gò má, ôm thảo dược trên tay bước về phía lão hổ.
Nàng hiện tại cũng không lo lắng lão hổ này sẽ cắn nàng. Ở trong lòng nàng lại nghĩ một kiện sự, lần trước nàng kỳ thật là bởi vì quá sợ hãi, cho nên mới không phát hiện lão hổ này có chỉ số IQ cao như vậy đi.
Đặt 4 bụi thảo dược gần thân trước của lão hổ, Tô Từ lui ra phía sau mấy bước, mắt cũng không chớp nhìn xem động tác của lão hổ. Nàng muốn xác nhận tác dụng cùng phương pháp sử dụng cây thảo dược này là một trong những nguyên nhân nàng ngoan ngoãn giúp lão hổ tìm về. (*éc thì ra cũng không tốt lành gì)
Thấy lão hổ trực tiếp mấy lá thảo dược lớn gần bằng bàn tay ăn vào miệng, con mắt Tô Từ lúc này chuyển vài vòng, cẩn thận dè dặt thăm dò đi chầm chậm về phía thi thể con trăn.
Lão hổ chỉ giương mắt nhìn một chút, lại tiếp tục ăn thảo dược. (*dễ thương ghê, chứ bình thường có con nào mà chịu chia con mồi mà mình chiến đấu đến chảy máu mới đoạt được làm thức ăn)
Nhìn thấy nó cho ra loại phản ứng này, Tô Từ nhẹ nhàng thở ra, cầm chủy thủ hung hăng đâm vào thi thể con trăn, sử xuất ra toàn lực cắt ra một khối lớn thịt trăn.
Lúc này, nàng mới tử tế quan sát miệng vết thương của con trăn, phát hiện trên thân nó có rất nhiều vết thương, đầu bị dập đến nát nhừ, đây là nguyên nhân chí tử. Nhưng là trên thân nó có mấy vết cào rất sâu không phải vết thương do lão hổ gây ra, có điểm giống như bị ưng trảo bị thương.
Xem ra là con trăn này đã bị chim ưng làm bị thương trước đó, sau đó mới gặp con bạch hổ này, mà cái lão hổ này không chỉ biết rõ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, còn biết rõ công thứ bảy tấc.
Tô Từ vừa nghĩ vừa ra cả mồ hôi lạnh, tay vẫn liên tục cắt thịt, nàng không muốn biết rõ này lão hổ vì cái gì sẽ có chỉ số thông minh cao như vậy, nàng chỉ cần biết rõ, bạch hổ này cam chịu nàng chia nhau hưởng lợi con mồi của nó, mà chung quanh lại rất nhanh sẽ có những dã thú khác bị mùi máu tươi hấp dẫn tới đây là được. (*ý là cắt nhanh thịt rồi dzọt lẹ không là dzô bụng con dã thú khác).
Tô Từ hận không được đem con trăn này về hang động của mình, lần đầu tiên nàng có điểm nhớ nhung cái xe của nàng.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn kéo nàng trở về với tình huống thực tế, nàng tiếp tục mở tất cả khóa kéo của ba lô, ném vào mấy khối xà thịt, xác định trọng lượng này nàng có thể mang trên lưng, sau đó đem mấy cây cỏ có tác dụng phòng muỗi mà nàng thuận tiện tìm được trong lúc tìm thảo dược cho lão hổ, nàng lấy chúng vò nát chà lên ba lô và quần áo mới đeo ba lô trên lưng.
Lúc này lão hổ đã ăn sạch mấy căn thảo dược trước mặt, trên cằm còn dính rất nhiều nước màu xanh lá cây.
Lão hổ ăn lá… Tô Từ cầm lấy chủy thủ, hơi hơi kéo căng thần kinh, gánh ba lô tại ánh mắt bạch hổ nhìn chăm chú, chậm rãi hướng đường về nhà đi, trong tâm nghĩ, nếu để cho mấy đứa bạn thấy một màn này, không biết bọn hắn sẽ nói thành như thế nào nữa đây.
……
Lúc chạy về đến sơn động, Tô Từ gần như sắp tắt thở. (*chạy nhanh wá mà)
May mắn chiến trường của con hổ và con trăn cũng không quá xa sơn động, bằng không Tô Từ căn bản cũng không dám mạo hiểm mang thịt tươi chạy trong khu rừng này.
Sau khi trở lại sơn động, Tô Từ lập tức đem ba lô nhét vào phòng ngủ, đem cục đá đẩy ngăn lại cửa ‘phòng ngủ’, mới đem quần áo trên thân cởi ra, dùng thảo dược phòng muỗi chà lên quần áo của người bị nàng giết chết, sau đó mới mặc vào, nàng nhanh chóng đốt lửa lên.
Về phần đồ lót bên trong quần áo thì… Dù sao nơi này cũng không có ai khác, chỉ có thể như vậy.
Cho thêm vài nhánh củi vào lửa, sau đó mới cầm lấy một ba lô khác, cầm cái bọc nylon đựng thịt lần trước, nàng không nỡ bỏ đã giặt sạch để dùng lại, nàng đem hơn phân nữa thịt bao lại, tại mặt đất cách đống lửa không xa nàng dùng chủy thủ đào một cái hố nhỏ chôn thịt xuống.
Nàng thực sự sợ dã thú có thể nghe mùi thịt chạy qua tới, chôn dưới đất dù sao cũng có điểm ngăn trở. Hơn nữa, thịt chôn trong đất so với để ngoài không khí lâu hư hơn một chút.
Phần thịt trăn còn để bên ngoài, Tô Từ cầm nhánh cây xuyên lên phóng ở trên lửa nướng, chỉ thừa lại một khối nhỏ, dùng nấu canh uống.
Về phần ba lô cùng quần áo lây dính mùi máu tanh, Tô Từ cũng chôn chúng xuống đất, đợi ngày mai đi dòng suối nhỏ thuận tiện giặt cái sạch sẽ luôn. (*mai bốc lên chắc tanh dữ đa, khổ thân “cô bé”)
Vì sợ hãi có dã thú nghe mùi máu chạy tới đây, đống lửa thiêu thật sự lớn, khối thịt trăn ở trong lửa phồn thịnh vang lên, thỉnh thoảng nhỏ giọt nước (*chắc là mỡ trăn) xuống đống lửa, làm đống lửa cháy càng mạnh.
Tô Từ bị kích được nước miếng không ngừng chảy, nghĩ nghĩ, đi đến thạch bích râm mát, đem dã hành lá treo tại đây cầm xuống, vò nát dã hành lá đến chảy nước chan lên thịt trăn.
Nếu là trước kia, muốn lấy nước từ dã hành lá là không thể, nhưng ở chỗ này, chỉ cần hái nhiều dã hành lá là có thể.
Hương vị thịt trăn, cộng thêm mùi hương dễ ngửi của dã hành lá, không đợi thịt trăn nướng đến vàng óng, Tô Từ liền nhịn không được cầm một khối, cũng không ngại còn đang nóng, dùng chủy thủ cắt một khối nhỏ bỏ vào trong miệng hoàn chỉnh nuốt vào.
Con trăn này không biết đã sống bao lâu, nhưng thịt của nó lại non mịn trơn mềm, tuy rằng không có muối vẫn là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng mấy ngày này vị giác của Tô Từ bị cường ép phải miễn cưỡng quen với những ngày không có muối, hơn nữa lại có hương vị của dã hành lá, Tô Từ chỉ cảm thấy, món này quả thực chính là mỹ vị ngon nhất trên thế giới.
Ăn thịt trăn đến no căng cả bụng, Tô Từ thỏa mãn đi ra bên ngoài lượm bó củi xem như là đi một vòng cho tiêu thực, lại hái trên 2 loại trái cây nàng đã xác định có thể ăn được, tất cả mang về sơn động.
Lúc này cũng đã hoàng hôn.
Lại là một ngày sắp đi qua. Tô Từ cầm lấy trái cây nhìn trời, sau đó bước nhanh đi trở về sơn động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.