"Vậy thì học vẽ tranh đi, không phải em thích vẽ tranh sao?" Ngày đó cô bỏ đi, anh sai người điều tra quá khứ của cô, thì ra cô chỉ đi Italy nửa năm rồi về nước, nhưng vẫn không đi tìm anh, cho đến khi Vệ Thần tìm được cô. Mấy năm nay cuộc sống lênh đênh không ổn định, hàng năm phải thay đổi công việc hai lần, căn bản không có thời gian đi học thứ mình thích.
Viên Lai Lai sửng sốt một chút, tuổi của mình như này còn có thể đi học ư?
Hình Diễn tiếp tục nói: "Nghe danh tiếng của Vương Tam Thạch chứ? Hiện tại ông ta chưa thu nhận học trò, em đi gặp ông ta đi, có thể đến xin ông ta thu nhận hay không còn xem năng lực của em."
"Năng lực?" Khóe miệng Viên Lai Lai giật nhẹ, thật sự cô cho là mình không có năng lực gì, làm cái gì hỏng cái đó, ngay cả ông trời cũng gây khó dễ với cô, cô lấy cái gì chứng minh năng lực của mình đây?
"Mấy ngày này em chuẩn bị một chút, Chủ nhật anh dẫn em đi gặp ông ta."
"Nhưng em không muốn đi học." Viên Lai Lai nghĩ tới nghĩ lui rồi cự tuyệt anh, hiện tại cô đã 27, hơn nữa đã bao nhiêu năm không sờ tới bút vẽ rồi, tuy ngày xưa khi còn thanh xuân cô rất có hứng thú đối với vẽ tranh.
Tốc độ xe chậm lại, Hình Diễn quay đầu nhìn cô, "Tại sao?"
"Em đã già như vậy rồi, em cần chính là hòa nhập cùng mọi người mà không phải ngày ngày ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nam-va-tieu-bach/2686784/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.