Hình Diễn nhìn thấy Viên Lai Lai vẫn đang run rẩy như trước, liền ôm cô vào lòng, trên đường đi tới đây anh sợ đến mức tay cũng run rẩy, từ trước tới giờ anh chưa từng vì chuyện gì mà sợ đến như vậy, anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây, không hề do dự khi ra lệnh cho thuyền trưởng đụng vào tàu, nước đã bắt đầu tràn vào khoang tàu kia, tất cả mọi người đều tháo chạy sang chiếc tàu này, nhưng anh lại khăng khăng chạy xuống chiếc thuyền đã bị nước tràn vào, tìm một lúc, tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy cô, trong lòng anh đã suy đoán đủ thứ, nhưng vẫn không bỏ cuộc, cho đến khi nghe được giọng nói của cô, anh vẫn không thể khống chế đôi tay đang run rẩy, thấy cô vẫn bình an vô sựđứng đó, lần đầu tiên anh tin Thượng Đế là có thật, ngay cả lúc này, anh cũng cảm thấy không thật, "Có sợ không?"
Viên Lai Lai vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về người đàn ông đẹp trai không có lễ độ, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Vừa sợ, vừa không sợ, anh nói sẽ đến tìm em thì nhất định sẽ như vậy”, nhưng mà bọn họ cứ ở ngoài đó gõ cửa liên tục, thiếu chút nữa là muốn phá cửa xông vào. Sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi anh, "Tại sao cô lại làm như vậy?" Thật ra câu cô muốn hỏi không phải câu này, nhưng cái câu muốn hỏi kia lại cứ quanh quẩn mãi trong đầu, không biết nên hỏi như thế nào.
Hình Diễn chợt đưa tay ra ôm cô thật chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nam-va-tieu-bach/2686770/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.