Chương trước
Chương sau
Hai người cùng nhau đi mua nguyên liệu cho bữa tối, vừa về đến nhà, Viên Lai Lai liền nhanh chóng chiếm lấy phòng bếp, hai tiếng đồng hồ sau cô miễn cưỡng lắm mới dám bưng nhữ dĩa thức ăn đó đặt lên bàn. Vậy mà Vệ Thần liền chỉ liếc mắt một cái, cầm chiếc đũa gắp một miếng nhỏ nếm thử, bất chợt điện thoại vang lên, liền không nói một câu mà rời đi. Viên Lai Lai căn bản không kịp giữ anh ta lại, nhìn sắc mặt của hắn có vẻ có gì đó không đúng, cô cũng không tiện hỏi hắn có chuyện gì, nhưng Vệ Thần vưa mới rời đi, cô liền thấy bóng dáng Hình Diễn ngay lập tức xuất hiện ngay cửa.

Sau đó liền thấy anh ta đang cầm thứ gì đó trong tay, Viên Lai Lai bất ngờ, lập tức muốn đóng cửa lại, thật không ngờ động tác cùng phản ứng của Hình Diễn nhanh hon cô nhiều, liền lấy đôi tay rắn chắc của hắn đẩy nhẹ cánh cửa ra mà tự nhiên bước vào như nhà mình. Anh nghênh ngang ngồi thẳng xuống bàn ăn, liếc nhìn một bàn đầy thức ăn mà hỏi cô, "Viên Lai Lai, em vừa cùng với ai ăn cơm chung?"

Không rõ ràng quan hệ giữa anh ta và Vệ Thần như thế nào, nhưng nếu cô thành thật mà khai báo, vậy chẳng phải để cho anh ta tìm được lí do để trừ tiền lương của cô hay sao? "Một người hàng xóm, nhưng người đó vừa bận việc nên đã rời đi rồi.". Truyện Đoản Văn

Hình Diễn cầm điện thoại ở trên bàn lên, "Điện thoại của người hàng xóm này của em rất khác biệt, thế nhưng sao có thể lại giống y như đúc với cái Vệ Thần đang dùng?"



Viên Lai Lai vừa quét mắt tới chiếc điện thoại nho nhỏ trong tay Hình Diễn, khuôn mặt cùng đôi vai lập tức rủ xuống mất hết sức sống. Sao cô lại có thể xui xẻo như thế chứ????? Vệ Thần, cái đàn ông nhà ngươi, hắn rốt cuộc là đang giúp cô hay lại hại cô chết thảm đây trời? Như thế nào mà hắn có thể đem bảo bối của hắn để quên ở nhà cô cơ chứ.

Giọng nói Hình Diễn lại vang lên, "Em là làm cơm cho hắn ăn?"

"Thật tình là anh ta buổi trưa mời em ăn cơm, em bất luân như thế nào cũng phải cảm ơn hắn một cái, hơn nữa, anh ta còn giúp em làm những việc khác nữa, ách, chỉ là những chuyện nhỏ thôi." Viên Lai Lai có chút chột nhà nhìn Hình Diễn một cái.

Hình Diễn lạnh lùnh nhìn chằm chằm vào Viên Lai Lai đang luống cuống tay chân, "Những văn kiện buổi chiều cũng chính là hắn giúp em làm?"

Viên Lai Lai càng thêm chột da, "Vâng", liếc nhìn trộm hắn một cái, "Nhưng mà thầy như thế nào mà biết được vậy?"

Hình Diễn là lạ nhìn cô một cái, trong đầu Viên Lai Lai đang cảnh giác hành động của Hình Diễn, quả nhiên sau một lúc, cô liên nghe được Hình Diễn dùng giọng điệu lành lùng nói với cô, "Dùng suy luận bình thường, bài tập anh giao cho em, em bình thường cũng không làm, thật không dám tin tưởng rằng em có thể đọc hiểu hết những đống văn kiện đó."

Viên Lai Lai bỗng dưng có chút tức giận, "Cho dù em sẽ không do chính em làm những công việc đó, nhưng thầy vẫn đồng ý trả liền lương cao cho em, như vậy cũng đủ chứng minh giá trị của em rất cao, thầy không thể cứ tùy tiện lấy những lời chê bai em làm câu cửa miệng, ngược đãi tinh thần nhân viên, Tổng Tài như thầy thật đáng xấu hổ!!"

Hình Diễn cười lạnh, "Em hãy nói thử xem em có cái gì đáng giá nào?"

Viên Lai Lai hoàn toàn bị chọc giận, giọng nói cô rít rít như tiếng muỗi kêu, "Tạm thời chưa nhìn ra."

Hình Diễn không muốn cùng cô dây dưa vấn đề này nữa, đồng thời tiện tay ném "Thất Tinh Yêu" lúc trưa lên bàn ăn đối diện, "Ngồi đi."

Viên Lai Lai uất ức bực tức nhìn hắn một cái, hắn cũng không có bất kì hành động mờ ám gì, thái độ vẫn như cũ bá đạo, cô không thể làm gì khác hơn là tự mình ngồi vào chiếc ghế đối diện hắn, cầm chiếc bánh "Thất Tinh Yêu" lên, chưa từng trải qua giờ khắc như bây giờ, bình thường cảm thấy vị chiếc bánh này rất ngon, nhung sao giờ cảm thấy mùi vị nó khó ăn qá, mà Hình Diễn cũng tự động nhấc đôi đũa lên mà thưởng thức những thức ăn cô nấu.

Ăn xong hai cái, cô thật sự không thể nào nhồi nhét nó thêm được nữa, "Có thể hay không để lại ngày mai tôi ăn tiếp?"

Hình Diễn không ngẩng đầu lên, Viên Lai Lai khóc ròng ở trong lòng, cá kho tàu, cô muốn ăn cá kho tàu huhu.

"Ngày mai còn muốn ăn sao?"

"Có thể, nhất định có thể! Cho dù không thể ăn nổi nữa, nhưng em vẫn sẽ cố tiếp tục ăn hết đống "Thất Tinh Yêu" đó", Viên Lai Lai nói giọng chắc nịch.

Hình Diễn cũng không nói gì thêm nữa mà ngược lại dùng tốc độ nhanh nhất xử lý hết những thức ăn trên bàn, xong xuôi, đầy đây chiếc chén nhỏ xinh xinh sang Viên Lai Lai, "Đi rửa chén."

Viên Lai Lai vốn muốn nói chờ đến tối lúc gân đi ngủ cô sẽ rửa, nhưng lời còn chưa nói ra liền thấy Hình Diễn xách chén đi vào nhà bếp. Khoan đã, nơi này có còn là nhà của cô không vậy? Tại sao Hình Diễn anh ta so với cô lại cho thể tùy tiện mà sai bảo cơ chứ?

Lúc cô rửa chén xong đi ra thì phát hiện đống "Thất Tinh Yêu" còn dư lại không cánh mà bay vào thùng rác, cảm giác vừa mừng vừa sợ, lại nhìn sang nam nhân Hình Diễn đang thoải mái ngồi trên ghế sa-lon của cô chăm chú xem ti-vi thoải mái như anh chính là chủ nhân của ngôi nhà này vậy. Viên Lai Lai cẩn thận bước từng bước tới bên cạnh hắn, "Thầy Hình, những lời thầy nói buổi sáng thầy vẫn giữ lời chứ?"

Hình Diễn miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái, "Câu nào? 'Khi tan làm, tôi phải nhìn thấy em đang làm viêc" có phải hay không chính là câu này?"

Viên Lai Lai giật mình liền đem chuyện này quên đi, không nên nhắc tới nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.