Mạc Lưu nhớ lại bản thân không thể đi ra ngoài với bộ dạng này thêm lần nữa, thế là gọi ngay cho người anh bạn cứu trợ, mang quần đến cho hắn.
"Người anh em nhanh một chút đi, lỡ đâu trong đó có camera thì sao?"
Mạc Lưu đứng trong nhà vệ sinh: "ở đây ai lắp? Có chắc cũng dạng biến thái vừa."
Lam Vương: "biết thế không đi cùng với mày đến đây rồi, nhớ lại tụi nhỏ bụng miệng mà tao quê quá."
Mạc Lưu cười nhạt: "người nói câu đó là tao mới phải chứ?"
Hắn mở cửa bước ra với quả quần mới tanh, Lam Vương thấy hắn liền xòe tay: "hai trăm chuyển khoản hay tiền mặt?"
Mạc Lưu thở dài đánh lên lòng bàn tay anh: "tao bảo mượn quần mày cơ mà? Không phải mượn mua quần mới, không trả."
Mạc Lưu tiến thẳng ra cửa, đang đi bị tiếng Lam Vương làm đứng hình: "thế mày quên cái ghế này à?"
Hắn quay lại đẩy đầu anh sang một bên: "sao mày không quên luôn đi?"
Lam Vương cười cười: "ai mà chơi ác với bông tuyết của tao thế này?"
Mạc Lưu gải đầu: "nói xàm."
"Chắc phải đem đến nhà kho quá dù gì cũng không sài được nữa."
Lam Vương: "đành vậy."
__
Cô bực mình ôm chồng sách nặng trên tay, nghĩ sao giờ này đi chơi không phải sướng hơn sao, ai mà lại bắt đi trả sách chứ?
Lâm Nhiên đang đi chậm rãi trên hành lang vì không nhìn thấy được phía trước, xui thay Mạc Lưu đang đùa vui với Lam Vương không nhìn đường bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-muc/2968543/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.