Sau khi đơn giản giải thích qua với em trai, Lê Thượng Thần liền thong thả trở về nhà gỗ.
Tâm tình anh xuống thấp, lại muốn hút thuốc lá, vừa sờ túi, mới nhớ tối qua đã hút hết, anh chán nản ngồi bàn ngoài cầu thang lên nhà gỗ, chẳngmuốn đi mua.
Trên đầu, trời xanh mây trắng, ánh mắt trời nhảynhót, con chim ca hát, bốn phía yên tình tốt đẹp, càng khiến nội tâmanh trống rỗng, u buồn lại thê lương.
Anh không muốn gây gổ vớicô, anh chỉ muốn làm cô vui vẻ, nhưng không như mong muốn, anh luôn làmsai. Anh tự ghét bỏ mình hỏng bét, đến cả khiến cô cười cũng không làmđược.
Anh tự do tự tại, khôn khéo lại phóng khoáng Lê ThượngThần, gặp gỡ Từ Lỵ Hoan, cô lại đánh anh trở về nguyên hình, không cáchnào trốn tránh chính mình.
Tình yêu không phải là điều tốt đẹp sao? Vì sao anh luôn bại lộ sự ghê tởm của chính mình, khiến cô đau khổ?
Có phải hay không anh thiếu khuyết, đã định trước chỉ cho ra một tình yêu dị dạng?
Anh ngẩn người một chút, nghe âm thanh của giày trẻ con vang lên, anh quayđầu lại, nhìn thấy con trai đi xuống cầu thang, con trai như cũ, mặcchiếc áo khoác mỏng liền mũ con ếch của nó, chiếc ba lô phía sau thìnhét đầy đồ vật.
“Tiểu Mị, không phải con đi ngủ trưa rồi sao? Mẹ đâu?”
Anh đứng lên, con trai lập tức dừng bước, phía dưới con ếch là một đôi mắtto cơ trí đang nháy nháy, nhìn chằm chằm anh phòng bị, giống như nhìnthấy con con rắn nhỏ màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mua-vo-truoc/1917925/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.