“Hận?” Cô cười. “Khinào nghĩ tới hận à? Vừa phát hiện mang thai, con trai đã được bốn tháng, tôi sợ sẽ gây ra mạng người, bác sĩ nói nếu không muốn giữ em bé, thìphải phá thai, phá thai cơ hồ tương đương với sinh non, cảm giác giốngnhư giết chết một sinh mệnh nhỏ, tôi không làm được. Tôi lại muốn, không bằng sinh con ra rồi đem cho người khác nhận nuôi, dù sao một mình tôi, nuôi con cũng không dễ dàng, nhưng kết quả đây?”
Cô cười lớnhơn. “Kết quả tôi không bỏ được Tiểu Mị. Tôi cho rằng cả đời sẽ không có con, chỉ có thể nói, cuộc sống hoàn toàn không thể khống chế, xảy rachuyện gì, anh cũng không dự liệu trước được, chỉ có thể tiếp nhận hoặclà phản kháng… chỉ là bình thường phản kháng không có hiệu quả, cuốicùng vẫn phải tiếp nhận.”
Lê Thượng Thần bị chọc cười, rồi cô nói tiếp: “Tôi cảm thấy tình cảm cũng giống như vậy, yêu người nào, mìnhkhông thể khống chế, vậy thì nghe theo cảm giác của mình, yêu nhau chotốt, sau đó tình yêu sẽ có cãi nhau, không vui, chẳng lẽ lúc đó lại hốihận mình yêu lầm rồi sao? Không có người nào hoàn mĩ, tình yêu cũng thế, không cần bởi vì kết thúc không tốt đẹp mà oán hận đối phương.”
Anh lộ vẻ xúc động, cũng nhớ tới tại sao mình lại yêu cô, cũng là bởi vì cô lạc quan và kiên cường, hiện tại tim anh lại đập thình thịch. Làm anhkhó quên nhất, không phải vẻ đẹp của cô, không phải vẻ lo lắng của cô,mà là trái tim trong sáng, bao dung độ lượng.
Anh cười nhẹ. “Nghe giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mua-vo-truoc/132796/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.