Nhà hàng cô chọn cách khá xa bệnh viện, nhưng lại rất gần trường học, từ đây nhìn sang có thể thấy được những phòng học, sân trường rộng rãi, thư viện. Kiếp trước đã từng ở đây, lần này được trở lại, cảm giác thật lạ, trong lòng cô cứ luôn có cảm giác râm ran khó tả.
Kiếp trước cô luôn cô gắng học, học thật nhiều, chỉ mong thành tích tốt một chút, biết đâu ba mẹ Lâm sẽ để ý cô, quan tâm cô, xóa đi những ghét bỏ mà đem cô trở về nhà. Nhưng bây giờ cô thay đổi suy nghĩ rồi, nơi đó... Mãi mãi không thể coi là " nhà ".
Vừa đứng trước cửa nhà hàng, chủ quán đã niềm nở ra chào đón, sau đó lại càng kích động hơn khi nhìn thấy vị khách đó là cô. Vốn dĩ cô không thường xuyên đến, chỉ đến ăn cùng với ba mẹ Lâm một năm có một lần, nhưng có lẽ Lâm gia luôn là gia tộc có tiếng trên thương trường, cũng vì thế mà chủ quán mới nhớ lâu đến như vậy
- Hạnh Hạnh, hôm nay đến ăn sao?
Cô chủ quán tên là Khai Tâm chừng độ bốn mươi tuổi, ăn nói rất dễ nghe, thái độ cũng rất thân thiện mà chào hỏi cô
- Dạ.
||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Cô đáp một tiếng rất nhẹ, xem như đồng ý
- Người này là...
Xem ra bây giờ cô ấy mới nhận ra người đàn ông bên cạnh cô lúc này
- Là đàn anh cùng trường
Nói dứt câu cô còn bổ sung thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mot-lan-buoc-ve-phia-anh/2886941/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.