Vừa bước đến cửa của biệt thự Lục gia, đập vào mắt Lục Cảnh Nghi là tên Chu Nhất Minh đang ngủ ngon lành trên ghế sofa ngoài phòng khách. Cảnh Nghi thấy cảnh này lập tức liền không vui mà nhíu mày ho nhẹ vài cái. Lúc này Nhất Minh mới giật mình mà tỉnh giấc. Vừa bật dậy liền thấy gương mặt cau có của Cảnh Nghi lập tức như thấy ma mà cứng đờ, sau đó lại cười trừ như để làm dịu lại khuôn mặt kia.
- A Nghi, cậu về rồi
- Nhà tôi, chẳng lẽ không về?
Lục Cảnh Nghi này quả thật có chút khó tính mà hỏi móc lại
- A, tôi đến để mang cặp sách cho cậu mà
Nhất Minh vừa nói, giọng điệu cũng nũng nịu thêm với khuôn mặt chó con như thể đang ủy khuất lắm mà giải thích với chủ nhân.
- Xong rồi thì biến đi
Lục Cảnh Nghi này quả thật có chút không biết nể nang người khác, đạt được mục đích rồi liền muốn đuổi người ta đi. Còn phải nói, Chu Nhất Minh nghe vậy liền lập tức xách chân lên chạy. Vừa ra đến cửa thì bất ngờ bị một bàn tay túm lại
- Khoan đã, cậu với thằng nhóc hồi chiều là anh em họ mà đúng không?
Nhất Minh nghe đến đây, một chữ cũng đều không hiểu. Đầu óc bắt đầu hoạt động, cố gắng nhớ lại ' thằng nhóc hồi chiều ', ' em họ '. À, cậu ta nói Chu Hoàng sao? Nghĩ đến đây đầu của Nhất Minh lập tức ong ong, khó hiểu mà cất giọng hỏi:
- Cậu muốn nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mot-lan-buoc-ve-phia-anh/2886917/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.