Dẫu cho cảm xúc đang dâng lên thật cao nhưng cô lại chèn nó lại nơi sâu kín nhất bên trong mình. Cô không muốn mình phải khóc lóc lúc này, cô không muốn khóc trước mặt những người không xứng đáng.
Cảm xúc là một kẻ xấu xa có thể giết chết chúng ta bất cứ lúc nào, một con dao hai lưỡi. Đương nhiên, Lâm Ái Hạnh sợ nó. Sợ bản thân không thể cân bằng vị thế của nó.
- Ba mẹ cùng Tuệ Tuệ đến thăm đột xuất thế này, con thật sự rất vui ạ!
Vừa nói những lời này, cô gái nhỏ vừa họa lên khuôn mặt mĩ miều kia một nụ cười rạng rỡ. Nhưng nụ cười kia, thập phần đều giả dối. Chết đi sống lại, cô biết mục đích của lần gặp gỡ này là gì. Nhưng cô không muốn vạch trần, như vậy rất dễ bị phát hiện thêm nữa sẽ có thêm nhiều phiền phức. Lâm Ái Hạnh thiết nghĩ, nếu bản thân muốn xem một vở kịch hay, thì chính cô cũng phải là một diễn viên giỏi. Chi bằng cùng Lâm gia hoàn thành vở kịch này thật trọn vẹn xem sao. Bây giờ cô lại được quay lại kiếp trước, làm một đứa con ngoan của ba mẹ Lâm nha!
Chỉ một lời như vậy của Ái Hạnh, phút chốc những nghi ngờ vốn có của mẹ Lâm lúc nãy liền bay sạch. Trong lòng bà ta liền cười thầm, thật tốt, đứa trẻ ngốc nghếch đó lại trở lại như bình thường. Có lẽ phản ứng khi nãy chỉ là do đứng trước mặt bạn học mà thôi, không đáng quan ngại.
- Được, vậy hôm nay cả nhà cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mot-lan-buoc-ve-phia-anh/2886899/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.