Cuối cùng cũng quay về Hãm Không đảo rồi, vẫn là về nhà là thoải mái nhất, đại ca bọn họ cũng thật là, không phải chỉ là một đứa tiểu hài tử sao! Có cần tò mò đến mức vậy không? Cả một đám người, già hết rồi chứ có nhỏ nhít gì, ồn ào náo loạn như một đám con nít, nếu là trước đây, gia là người thích nhảy vô góp vui nhất, nhưng hôm nay chả có nổi một chút tinh thần, bỏ đi, ra ngoài hít thở không khí một chút, trong phòng ngột ngạt quá đi.
Cũng không biết mèo của gia hiện tại sao rồi, nữ nhân ma âm đó ngàn vạn lần không nên thừa cơ gia không ở ăn đậu hủ mèo của gia đó nha, mèo là của gia, đậu hủ cũng là của gia! [tôi lạy chú, chú cứ một hai mèo của gia, làm như người ta ưng chú rồi ấy mà ở đó đòi đậu hủ với đậu tương = =”]
Đại tẩu cũng thật quá phận nha, cư nhiên vặn vẹo lời của gia, gia là nhớ mèo nhớ đến quá mức nghiêm túc rồi, kết quả là bị lừa, bất quá đại tẩu vì sao lại nhận lầm là nữ tử ma âm kia chứ! Mèo của gia chả nhẽ để trang trí sao? Đại tẩu dù có nghi ngờ phẩm vị của gia, cũng không nên coi thường mỹ sắc của mèo nhà gia chứ! Cũng may gia nhanh trí đổi trọng tâm câu chuyện, vấn đề này mà cứ tiếp tục, gia chỉ sợ gia lỡ miệng đem chuyện gia thích mèo nói huỵch toẹt ra luôn.
Lần này cứu lại được hài tử cũng thật không dễ dàng, gia càng nghĩ càng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-tieu-bach-dich-ai-mieu-nhat-ky/52925/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.