Mấy ca ca vẫn còn hoài nghi mèo của gia, lúc buổi tối mọi người cùng nhau ở trong rừng nghỉ ngơi, vẫn châm chọc khiêu khích mèo của gia, gia có thể nói đều đã nói rồi, hiện tại cũng thật không muốn nói lại, nhìn y một mình cô đơn đứng ở đó, gia đột nhiên cảm thấy, gia hình như cũng không hiểu hết y như mình vẫn tưởng, mèo của gia cuối cùng đã trải qua bao nhiêu thứ, mới có thể ngay lúc bảo hộ những người hoài nghi y, vẫn có thể bình lặng như nước hồ. Đột nhiên cảm thấy muốn ôm y vào lòng, xoa xoa mi tâm đang nhíu lại của y, vì y che mưa chắn gió. Không được, không thể lại suy nghĩ lung tung, sao con mèo này giống cổ (*sâu độc) như thế chứ, tiếp xúc càng lâu, càng không thể tự bứt ra, nhưng mà, mèo của gia lúc yên lặng đứng dưới trăng, hình dạng thật dễ nhìn a! [còn rãnh rỗi mà ở đó suy nghĩ vớ vẩn hả pa]
Gia thực tình chịu không nổi nữ nhân kia rồi, thật không thể đánh ngất nàng ta rồi mang theo sao? [quá phũ =))] Cư nhiên làm cái vẻ muốn nói lại thôi nhìn mèo của gia, nữ nhân chết tiệt, không phải đã hiểu lầm mèo của gia rồi sao? Vậy thì cách y xa xa một tí a! Lúc đó la hét bảo mèo của gia là hung thủ thì to mồm lắm mà, gia mà là nàng ta đã sớm không còn mặt mũi gặp mèo của gia.
Thích khách lại đến, mèo của gia là người đầu tiên chạy theo, gia cũng muốn đi, vì sao lần nào gia cũng bị an bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-tieu-bach-dich-ai-mieu-nhat-ky/2706352/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.