Giữa vùng hoa lau mênh mông ở Tùng Giang phủ, có một tiểu đảo, tên là Hãm Không, trên đảo là Lô gia trang, chính là nơi ở của ‘Ngũ thử’ nghĩa khắp giang hồ. Lô gia trang chủ nhân Lô Phương, người giang hồ xưng Toàn Thiên Thử, khinh công cao minh, làm người trượng nghĩa, vô luận trên giang hồ hay khắp vùng hoa lau mênh mông này, nhắc tới Lô đại gia, đều phải giơ ngón cái lên tán thưởng một tiếng “Hảo”. Lúc này Lô Phương đang cùng ba vị huynh đệ kết nghĩa, Triệt Địa Thử Hàn Chương, Mặc Sơn Thử Từ Khánh, Phiên Giang Thử Tương Bình ngồi chờ trong đại sảnh, người được chờ cũng không phải ai khác, chính là Ngũ đệ kết nghĩa của bọn họ, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường tuy cũng sống trong Lô gia trang, nhưng phía sau rặng núi, trên dãy núi bên bờ phía đối diện cách một con sông, còn có một nơi ở khác của hắn, đặt tên “Tuyết Ảnh cư”, giữa hai dãy núi cũng không có cầu, chỉ được nối bằng một đoạn thiết liên thô bằng cánh tay, được Bạch Ngọc Đường gọi là “Độc Long kiều”, chính là nơi Bạch Ngọc Đường sống một mình, không cho người ngoài đi vào, dù là mấy vị huynh trưởng, nếu không có sự đồng ý của hắn cũng không được vào. Mấy ngày trước kinh thành truyền đến tin tức, Nam hiệp Triển Chiêu được Thiên tử phong làm Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, còn ban thưởng phong hào ‘Ngự Miêu’, năm người nghe xong đều là giận dữ, đều nói Triển Chiêu dùng tên ‘Miêu’ áp lại thế ‘Ngũ thử’ của bọn hắn, nhất là Bạch Ngọc Đường, lúc đó liền muốn lên kinh tìm cái tên xui xẻo ‘Ngự Miêu’ kia, cũng may bị Lô Phương ngăn lại, nhưng căm giận xoay người trở về Tuyết Ảnh cư của mình, vài ngày rồi không chịu lộ diện. Lô Phương biết tâm tư Ngũ đệ nhà mình, Ngũ đệ này tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng tính tình kiệt ngạo khó thuần nhất, nghe được tin tức như vậy, tất nhiên là nghĩ tên tuổi nhà mình bị Triển Chiêu đè đầu cưỡi cổ, trong lòng sao thoải mái được, hắn nếu muốn một người một nơi, liền cũng tùy hắn. Hôm nay nghĩ Bạch Ngọc Đường chắc đã hết giận, Lô Phương mới cho người lên thuyền đi xuống sau núi, tìm đến Tuyết Ảnh cư, thỉnh Bạch Ngọc Đường trở về. “Đại gia, đại gia, không hay rồi” Lô Phương không hề ngờ, bản thân chờ thật lâu, chờ được lại là một câu của gã tôi tớ còn đang thở hổn hển: “Ngũ gia không thấy rồi!” “Không thấy rồi?” Lô Phương cực kỳ sợ hãi: “Thế nào lại không thấy? Nó rõ ràng đi Tuyết Ảnh cư mà!” Gã tôi tớ kia từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, nói: “Tiểu nhân ở ngoài cửa hô nửa ngày cũng không thấy Ngũ gia phản ứng, tiểu nhân sợ Ngũ gia xảy ra chuyện gì, liền tự ý vào Tuyết Ảnh cư, không ngờ căn bản không thấy bóng Ngũ gia, chỉ phát hiện tờ giấy này trên bàn.” Tương Bình nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua, rồi nhìn ba người còn lại, nói: “Ngũ đệ đi kinh thành gây phiền phức cho Triển Chiêu rồi!” Nói xong, đưa tờ giấy cho Lô Phương. Lô Phương nhận tờ giấy, vội vã nhìn lướt qua, quả nhiên thấy phía trên chính là bút tích tiêu sái phóng túng của Bạch Ngọc Đường: “Đại ca, Triển Chiêu biết rõ tên ‘Ngũ thử’ của chúng ta, nhưng còn dám tự xưng ‘Ngự Miêu’, rõ ràng khinh thường ‘Ngũ thử’ chúng ta, tiểu đệ lần này thượng kinh, nhất định phải bắt Triển Chiêu bỏ đi xưng hào ‘Ngự Miêu’, xong việc liền về, đừng nhớ!” Lô Phương xem xong, không khỏi giậm chân nói: “Lão Ngũ này, thế nào lại lỗ mãng như thế, Triển Chiêu đó đã được Hoàng thượng phong chức quan, người quan phủ sao có thể dễ dàng chọc vào như vậy!” Từ Khánh vung đại chuỳ lên, nói: “Đại ca, lão Ngũ một người sợ sẽ bị thiệt thòi, chúng ta cùng lên kinh giúp nó đi!” Tương Bình nghe vậy, hàng râu nhỏ dựng đứng, thật là hết cách với vị ca ca lỗ mãng này: “Tam ca, lão Ngũ đi thế này đã không biết sẽ loạn thành cái gì rồi, chúng ta cũng đi, chẳng phải khiến phủ Khai Phong cho rằng Hãm Không đảo chúng ta huy động toàn lực đi gây phiền phức cho người ta sao?” “Hành động của Ngũ đệ, ta thấy cũng chưa chắc không thích hợp, Triển Chiêu nếu đã khi tới trên đầu chúng ta, lẽ nào chúng ta còn muốn mặc kệ y? Ngũ đệ đi cho y biết tay, cũng không hẳn là không thể!” Hàn Chương thường ngày tuy nói không nhiều, nhưng rất yêu quý ấu đệ Bạch Ngọc Đường, trong lời nói cũng không khỏi có thêm mấy phần che chở. Lô Phương khó xử nói: “Nói là nói vậy, nhưng Triển Chiêu dù sao cũng là người làm quan, người giang hồ từ trước đến nay không qua lại với quan phủ, lão Ngũ cứ như thế lên kinh thành thật sự là quá liều lĩnh, vạn nhất xảy ra chuyện gì phải làm sao mới tốt đây?” Đôi mắt tam giác của Tương Bình xoay tới xoay lui, nói: “Đại ca không cần lo lắng, bằng bản lĩnh động bất động cũng đủ khiến Hãm Không đảo chúng ta gà bay chó sủa của lão Ngũ, tìm Ngự Miêu, tám phần là Triển Chiêu gặp xui xẻo.” “Cái này…” Lô Phương biết lời này của Tương Bình là an ủi mình, nhưng lúc này hắn cũng không có cách nào khác. “Đại ca không cần sốt ruột, những cửa hiệu có tên “Cẩm” trong kinh thành cũng làm ăn không ít với Hãm Không đảo chúng ta, Y Nguyệt cũng ở kinh thành, cho bọn họ chút tin tức để bọn họ xem chừng chiếu cố một chút, chắc sẽ không xảy ra việc lớn gì đâu!” Hàn Chương cũng nói vài lời an ủi. Lô Phương thở dài, lắc đầu nói: “Ai, cũng chỉ có thể làm như vậy, nhanh chóng truyền tin đến kinh thành, để bọn họ một khi có tin tức liền nhanh chóng cho ta biết. Lão Ngũ không biết đã sớm đi được mấy ngày rồi, cũng không biết có thể đuổi kịp hay không.” Từ Khánh cũng biết bản thân không biết ăn nói, trông thấy Lô Phương than ngắn thở dài, cũng không biết nói gì, liền tự ngồi xuống cạnh cửa không nói, Hàn Chương Tương Bình ở bên cạnh khuyên bảo một lát, Lô Phương mới xem như an tâm một chút. Phủ Khai Phong. Thư phòng. Khí trời đã vào thời điểm cuối xuân, bởi vì mấy ngày trước mưa xuân rả rích không ngừng, mà thoáng có chút lạnh lẽo, Bao Chửng một thân thường phục đang cùng chủ bộ Công Tôn Sách của phủ Khai Phong ở trước thư án không ngừng lật tra một vài tông quyển (*hồ sơ ghi chép). Nửa tháng trước, vào thời điểm hộ bộ tiến hành hợp trướng (*kiểm tra kết toán sổ sách) theo quý, phát hiện mấy rương quan ngân trong ngân khố có trọng lượng sai, kiểm tra tỉ mỉ phát hiện mấy rương quan ngân này dĩ nhiên đều là giả. Lúc này lập tức trong triều đình nổi lên sóng to gió lớn, tính ra vụ này cũng có thể gọi là đại án hiếm có từ lúc lập triều tới nay, Nhân tông Triệu Trinh rất tức giận, ra lệnh phủ Khai Phong mau chóng điều tra rõ quan ngân đi về đâu, truy bắt kẻ cướp bạc. Bao Chửng và Triển Chiêu, Công Tôn Sách tỉ mỉ đem quan lớn quan nhỏ trong Hộ bộ sàng lọc tra kỹ một lượt, cuối cùng đem mục tiêu đặt trên người Hộ bộ thượng thư Trình Quan Thái, chỉ khổ cái không có chứng cứ, còn chưa thể xin lệnh bắt người. Bỗng nhiên, cửa bị đẩy ra, một thiếu niên hồng y ô quan nhẹ nhàng lưu loát như cơn gió tiến vào phòng, hành lễ với hai người, nói: “Đại nhân, thuộc hạ đã trở về.” “Thế nào? Có phát hiện gì không?” Bao Chửng vừa nói, thấy Triển Chiêu tóc hơi ẩm ướt, sắc mặt có chút trắng bệch, gấp gáp tỏ ý bảo Triển Chiêu ngồi xuống hẵng nói, Công Tôn Sách cũng vội vã rót một chén trà nóng đưa Triển Chiêu. Triển Chiêu buông Cự Khuyết trong tay, tiếp nhận trà Công Tôn Sách đưa qua, nhưng không vội uống, chỉ cầm trong tay làm ấm, nói: “Không ngoài sở liệu của đại nhân, Trình Quan Thái đích xác có vấn đề, thuộc hạ phát hiện trong cấm quân có người lui tới mật thiết với Trình Quan Thái, hơn nữa mỗi lần chạm mặt đều thập phần bí ẩn, thuộc hạ hoài nghi, kẻ chủ mưu đứng sau vụ án mất bạc này, chỉ sợ ở bên trong cấm quân.” “Cấm quân?” Bao Chửng cau mày, sắc mặt tựa hồ càng thêm ngưng trọng mấy phần, nhưng lại trầm ngâm không nói. Công Tôn Sách cũng lắc lắc đầu nói: “Cấm quân vẫn đều do Tương Dương Vương gia chưởng quản, nếu có vấn đề, chẳng phải đến cả Vương gia cũng khó thoát khỏi có liên can?” Bao Chửng trầm trọng gật gật đầu: “Không ngờ vụ án này liên luỵ còn rộng hơn chúng ta dự liệu, không dễ giải quyết!” Công Tôn Sách cũng lắc đầu, nói: “Nói đến cuối cùng vẫn là cần có chứng cứ, Hoàng thượng bên kia thúc giục rất chặt, chúng ta không lấy được chứng cứ thì cũng không có biện pháp nào.” Triển Chiêu hơi trầm ngâm trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn hai người nói: “Thuộc hạ nghe nói, Tương Dương Vương gia vốn cùng Bát vương gia nhiếp chính, sau khi Hoàng thượng tự mình chấp chính, ngài ngoại trừ chưởng quản cấm quân, căn bản không hề nhúng tay vào chuyện triều đình, vì vậy danh tiếng trong triều đình không tệ. Vụ án lần này nếu có liên quan đến ngài ấy, vậy mấy năm nay mọi sở tác sở vi của ngài ấy đều là biểu hiện giả dối, dùng việc khác hấp dẫn lực chú ý của mọi người, bản thân thì giấu tài, mượn thời cơ phát triển lớn mạnh. Nếu thật là như vậy, Tương Dương Vương gia người này, không thể không phòng!” Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Như vậy đi, trong đêm nay, thuộc hạ dạ tham Trình phủ, xem có thể tìm ra chứng cứ gì hay không!” Bao Chửng vốn có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến võ công Triển Chiêu thi triển mấy lần ra tay cứu mạng mình, chỉ cần khinh miêu đạm tả liền có thể quật ngã một đám người, liền chỉ căn dặn hai ba câu đại loại như “cẩn thận”, cũng không nói thêm gì nữa. —————————— Đã qua giờ tý, trời đêm vốn lặng như nước, vì một trận mưa đổ xuống lúc chập tối, càng khiến cảm giác lạnh lẽo thấm vào trong da. Triển Chiêu vừa đề khí chạy nhanh trên nóc nhà dân, vừa âm thầm hối hận trong lòng, tuy nói đã biết sau cơn mưa trời rất lạnh, nhưng y dù sao cũng sống lâu ở Giang Nam, mưa đêm ở thành Biện Kinh này vẫn là lần đầu tiên được thể hội rõ ràng thế này, đích xác không ngờ tới sẽ lạnh như thế. Lúc này bôn tẩu trong gió đêm, một bộ y phục dạ hành trên thân kia không đủ để chống đỡ với gió đêm thấu xương này, y chỉ hy vọng có thể thuận lợi thoát khỏi mấy kẻ truy đuổi phía sau, hảo hảo quay về mặc thêm y phục. Bất quá, từng đợt cảm giác xây xẩm mê muội trong đầu cùng sự bủn rủn vô lực không ngừng dâng lên khắp tứ chi, khiến Triển Chiêu càng ngày càng không dám ôm hy vọng bản thân có thể toàn thân thối lui. Nâng tay sờ sờ thứ được giấu trong lòng, Triển Chiêu không khỏi âm thầm cắn răng, vô luận thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp đưa chứng cứ này giao vào tay Bao đại nhân, nếu không sự tình sẽ phiền phức. Thế nhưng, dược lực của “Tam Hinh Hương” đã chậm rãi phát tác, cũng khó trách, bằng công lực của y, có thể suốt một đường chạy trốn còn có thể áp chế lâu như vậy, xem như cha mà biết được cũng không khỏi khen ngợi một phen, “Tam Hinh Hương” thế nhưng là mê dược còn khó đối phó hơn Nhuyễn cân tán. Nhớ tới chuyện bản thân vừa rồi trúng mê dược, Triển Chiêu lại nhịn không được cười khổ. Đêm nay dạ tham Trình phủ, vốn tất cả đều thuận lợi, thủ trên nóc thư phòng đến lúc Trình Quan Thái quay về phòng nghỉ ngơi, liền lén lẻn vào thư phòng của Trình Quan Thái, phá giải được cơ quan trong thư phòng mà không kinh động bất cứ kẻ nào, tìm được thứ mình cần, lại không ngờ vì một bức tự treo trên tường khiến bản thân đánh mất sự lãnh tĩnh trầm ổn thường ngày. Bất quá chỉ là thất thần trong chớp mắt, liền không tránh khỏi chạm vào cơ quan, lúc yên vụ phun ra, tâm thần của y vẫn còn đặt trên bút tích quen thuộc trước mắt, kết quả không chỉ trúng “Tam Hinh Hương”, còn kinh động người trong Trình phủ, khiến cho hiện tại phải chạy trốn chật vật. Nghe nói người nọ làm người lạnh lùng kỹ lưỡng nhất, bình thường với văn võ bá quan cũng không tính là thân thiện, thế nào sẽ thân đến mức tự viết chữ treo trong thư phòng của Trình Quan Thái? Sính Viễn hầu… có quan hệ gì với Trình Quan Thái? Mấy kẻ truy đuổi phía sau cũng không tính là cao thủ, nếu là bình thường, y sớm đã có thể thoát khỏi, nhưng hiện tại… Bản thân vào phủ Khai Phong bất quá chỉ mới hai tháng, đối phương đại khái sẽ không dễ dàng liên hệ y cùng Bao đại nhân như vậy, vì vậy lúc này điều quan trọng là phải nghĩ cách bảo vệ chứng cứ, tự mình đơn thân độc mã, ngược lại càng đơn giản hơn một chút. Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, dần dần ngày càng gần, Triển Chiêu nín thở yên lặng nghe, người tới có năm người, tựa hồ đang hướng về phía y chạy đến. Triển Chiêu miễn cưỡng đề khí, nhảy qua hẻm nhỏ dưới chân, đạp lên mái nhà ở phía đối diện con hẻm nhỏ, mũi chân dùng sức, hướng về phía phát ra tiếng vó ngựa mà chạy tới. Triều này tuy không giống thời Thịnh Đường có chế độ tiêu cấm (*cấm đi lại vào ban đêm) nghiêm ngặt, nhưng lúc này dù sao cũng đã nửa đêm, bách tính bình thường sẽ không đi lại trên đường, huống chi là cưỡi ngựa chạy gấp. Không phải bách tính, chỉ có thể là người trong quan phủ. Người của Trình Quan Thái sẽ không chỉ đến có năm người, như vậy, người tới tất là người đi ngang qua. Bản thân đại khái cũng chỉ có một cơ hội này, vô luận thế nào, cũng muốn thử một chút. Ngói dưới chân đã đến đường cùng, năm người cưỡi ngựa phi nhanh mà đến trên con đường dài cách đó không xa đã mơ hồ có thể thấy rõ, đó là quân phục của đội quân Nghê Toan… Nghê Toan quân là quân đội do Bách Lý Tuyệt Diễm chưởng quản… Triển Chiêu trong lòng như bị nghẹn lại, ngưng mắt cẩn thận nhìn, quả nhiên, đi đầu là một người mặc ngân giáp hắc bào, hạt châu trên kim quan trên đầu theo nhịp tuấn mã chạy mà rung động kịch liệt, chính là Bách Lý Tuyệt Diễm. Nhìn thân ảnh chạy đến gần của người nọ, trong đầu Triển Chiêu bỗng nhiên hiện lên bốn chữ “Oan gia ngõ hẹp”, nhưng ngay lập tức, bốn chữ này bị hành động của một người nào đó nhiều lần khiến y phải kinh ngạc làm cho kinh động mà tung bay theo gió. Trong lúc suy nghĩ của y còn đang hỗn loạn, thân thể đã bắt đầu tự chủ trương. [khúc này có ai không hiểu không nhỉ? Ý là bạn Chiêu vừa nghĩ đến 4 chứ ‘oan gia ngõ hẹp’, thì lập tức lại nghĩ ngay đến ‘người nào đó’, thế là suy nghĩ bị kinh động ấy mà ~] Đề khí. Nhảy lên. Hạ xuống. Ổn định, rơi xuống giữa con đường dài, trước ngựa của Bách Lý Tuyệt Diễm. Cảm giác chân thực khi chân tiếp xúc với mặt đất khiến y cả kinh trong lòng, vừa nãy trong Trình phủ còn phát hiện tranh chữ của người này, mặc kệ nói thế nào, người này hiện tại khó thoát khỏi hiềm nghi, bản thân thế nào có thể…? Tâm tư rối loạn, khí tức cũng theo đó rối loạn, dược tính vốn rục rịch muốn động lại càng phát tác dữ dội, Triển Chiêu cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc xây xẩm, chân không khỏi lảo đảo, hầu như xém ngã trước ngựa của Bách Lý Tuyệt Diễm. Bách Lý Tuyệt Diễm cũng là cực kỳ hoảng sợ, hắn thế nào cũng không nghĩ đến bên đường lại sẽ đột nhiên nhảy ra một người, mắt thấy sắp đụng vào, Bách Lý Tuyệt Diễm quyết định nhanh chóng, phản ứng cực nhanh dùng lực thật mạnh kéo dây cương, ‘Tật Phong’ đang phi nhanh hí một tiếng dài, móng trước vung lên, xém chút là đem Bách Lý Tuyệt Diễm quăng ngã xuống ngựa. Mà ‘Tật Phong’ bởi vì tốc độ quá nhanh, kình phong mang theo khiến Triển Chiêu vốn lung lay sắp đổ thối lui hai bước, ngã ngồi trên đất. Bách Lý Tuyệt Diễm khống chế ‘Tật Phong’ trong gang tấc, cuối cùng không đạp lên người Triển Chiêu. Sắc trời hôn ám, hắn cũng không nhận ra Triển Chiêu, mắt thấy người ngã ngồi trước ngựa hắc y che mặt, chỉ cho rằng là kẻ xấu tác loạn ở nơi nào, liền thầm vận chân khí, xoay người xuống ngựa, tiến lên dùng một tay chế trụ mạch môn của Triển Chiêu, quát hỏi: “Ngươi là ai? Nửa đêm canh ba trang phục thế này là muốn làm gì?” Triển Chiêu vốn đã áp không được dược lực trong cơ thể, khí lực toàn thân như dòng nước chậm rãi chảy đi, lúc này bị Bách Lý Tuyệt Diễm chế trụ mạch môn, cả người càng thêm bủn rủn, hơi ngẩng đầu đối diện đôi mắt lạnh lùng của Bách Lý Tuyệt Diễm, trên tay mềm nhũn, thân mình liền lảo đảo ngã về trước. Nhưng chỉ cần cái ngẩng đầu này, Bách Lý Tuyệt Diễm đã nhận ra đôi con ngươi trong suốt không gì sánh được kia, trong lòng càng thêm kinh ngạc, thấy thân thể Triển Chiêu mềm oặt ngã xuống, vô thức đưa tay ra đỡ, Triển Chiêu không còn năng lực chống đỡ liền yếu ớt nửa ngã vào khuỷu tay Bách Lý Tuyệt Diễm. Trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm rung lên mãnh liệt, ngẩn ra đến khắc sau mới phản ứng lại được, đang chuẩn bị đẩy Triển Chiêu ra, nhưng phát giác bàn tay của mình bị nắm lấy, chợt có vật gì bị nhét vào trong tay. “Sự quan quốc thể, cầu Hầu gia giao cho Bao đại nhân…” Một thanh âm cực khẽ chui vào trong tai, Bách Lý Tuyệt Diễm ngẩn ngơ, hiểu ra là Triển Chiêu dùng ‘mật tin tức ngữ’ (*dùng mật âm để truyền tin) để nói với mình, hắn tâm tư linh hoạt, lập tức liền đoán được Triển Chiêu là đang trong lúc tra án thì gặp phiền phức, sợ rằng còn là phiền phức lớn vướng tay vướng chân, bằng không y tuyệt không dám ngăn ngựa của hắn. Phát hiện Bách Lý Tuyệt Diễm buông lỏng mạch môn của mình ra, đồng thời chậm rãi cầm lấy thứ trong lòng bàn tay, Triển Chiêu trong lòng biết Bách Lý Tuyệt Diễm đã đồng ý hỗ trợ, không khỏi mừng rỡ. Tuy người vì việc này là quốc sự mới đáp ứng hỗ trợ, thế nhưng, mặc kệ nói thế nào, người dù sao cũng không cự tuyệt mình. Chứng cứ đã giao đi, mấy kẻ đang âm thầm nhìn trộm kia cũng không biết y là ai, lúc này việc cần giải quyết, đó là khiến đối phương tin tưởng sự tiếp xúc giữa y và Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ là ngẫu nhiên, đồng thời, sẽ không sinh nghi ngờ với Bách Lý Tuyệt Diễm. Thứ y muốn, là sự bình an tuyệt đối của chứng cớ. Cũng là, sự bình an của Bách Lý Tuyệt Diễm. “Xin lỗi…” Một thanh âm khe khẽ trầm thấp xẹt qua, Triển Chiêu không đợi Bách Lý Tuyệt Diễm hiểu rõ, liền đột nhiên nhanh như sấm sét phi thân lên, dùng một chiêu tiểu cầm nã thủ, năm ngón tay thon dài đã đặt trên cổ Bách Lý Tuyệt Diễm. “Hầu gia…” Bốn kẻ cưỡi ngựa còn trên lưng ngựa thấy thế đều kinh hãi, làm động tác muốn đi cướp lại người. “Đều lui xuống!” Bách Lý Tuyệt Diễm đưa tay ngăn lại bốn người, hành động này của Triển Chiêu là xuất phát từ bất đắc dĩ, hắn tất nhiên trong lòng biết rõ, nhưng vẫn nhịn không được mà âm thầm bốc hỏa. Hắn tức giận không phải vì sự vô lễ của Triển Chiêu, mà là chính hắn sau khi biết người trước mắt là ai rồi vì cái gì lại không có một chút phòng bị. Hắn thế nào có thể để bản thân cứ vậy mà tin tưởng y? “Thân thủ của các hạ thật tốt!” Bách Lý Tuyệt Diễm chậm rãi nói, đem tay phải đang nắm thứ gì đó buông xuống tự nhiên, mượn ống tay áo che lại huyền cơ trong lòng bàn tay.”Chẳng hay các hạ ngăn bản hầu lại là có dụng ý gì? Nếu có chuyện gì khó xử, không ngại nói ra, bản hầu có thể cân nhắc giúp đỡ một chút!” Thứ có thể khiến Nam hiệp Triển Chiêu đang ở thế bày trận chờ địch này lại nói ra “Sự quan quốc thể” hiển nhiên cực kỳ trọng yếu, Bách Lý Tuyệt Diễm cũng đã phát hiện xung quanh có người nhìn trộm, nghĩ rằng hẳn là kẻ khiến Triển Chiêu kiêng kỵ. Nếu đã ngầm đồng ý hành vi của y, đơn giản liền… lại giúp y diễn một màn kịch vậy, coi như bồi thường cho việc Nhiên Nhi đả thương y, cũng đỡ cho bản thân cứ cảm thấy thiếu nợ y. Từ lúc nhìn thấy Bách Lý Tuyệt Diễm, Triển Chiêu liền vẫn lo lắng, lo lắng Bách Lý Tuyệt Diễm không thèm nhìn mình, lại sợ Bách Lý Tuyệt Diễm không chịu hỗ trợ, mà thứ khiến y do dự nhất chính là tấm tranh chữ Bách Lý Tuyệt Diễm tự tay viết treo trong thư phòng của Trình Quan Thái. Thế nhưng lúc này thế cưỡi cọp đã thành, bỏ lỡ cơ hội này, chứng cứ có khả năng không thể giao đi ra, vạn nhất bản thân bị bắt, toàn bộ vụ án này sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đến cả Bao đại nhân cũng phải chịu liên lụy. Tất cả bất đắc dĩ, y chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, huống hồ, sâu trong nội tâm, y vẫn cực kỳ tín nhiệm Bách Lý Tuyệt Diễm. Đoán chắc những gã đối thủ đang âm thầm ẩn thân này không dám khiến tình hình bị làm to ra, không dám hiện thân lúc này, Triển Chiêu hơi ngưng thần, nói: “Tại hạ vô ý mạo phạm, chỉ là chuyện đêm nay, xin các vị không cần nhúng tay.” “Bản hầu vốn cũng không rảnh quản chuyện của ngươi, là ngươi mạc danh kỳ diệu vọt ra. Ngươi lập tức buông bản hầu ra, bản hầu liền không truy cứu ngươi, cho ngươi tự rời khỏi đây. Bách Lý Tuyệt Diễm ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi có thể yên tâm!” “Nguyên lai là Bách Lý hầu gia, thất lễ rồi, đã như vậy, đa tạ đã cho đi, cáo từ!” Nói xong, Triển Chiêu mạnh đề chân khí, thân thể như cấp tiễn, nhanh chóng phóng ra ngoài, đợi Bách Lý Tuyệt Diễm xoay người nhìn lại, thân hình gầy gò bọc trong hắc y đã tiêu thất trong bóng đêm chập chùng. “Hầu gia, muốn đuổi theo không?” Lạc Ly thân là thiếp thân hộ vệ đi đến bên người Bách Lý Tuyệt Diễm, thấp giọng hỏi. Bách Lý Tuyệt Diễm lắc đầu, chậm rãi nắm chặt tay phải, nhìn về phía bóng đêm âm trầm lặng lẽ không nói. Mấy kẻ ẩn thân tại một nơi bí mật gần đó lúc Triển Chiêu phóng đi cũng liền đuổi theo, nhớ lại thân thể run nhè nhẹ vì động tác bắt cóc mà dán chặt sau lưng mình của thiếu niên, hô hấp của Bách Lý Tuyệt Diễm tựa như bị vật gì đó chặn mất, hơi cứng lại. Y vừa rồi… tựa hồ là có chút… không giống bình thường… Mạch môn với võ giả là nơi yếu hại, bằng công lực của y, vốn không có khả năng chỉ với một chiêu của hắn liền bị chế trụ mạch môn… Còn có thân thể không sức chống cự mềm oặt ngã vào khuỷu tay của hắn khi đó… tiếng hô hấp hơi lộ chút dồn dập đó… hành động khác thường đó… Y không thể nghi ngờ hẳn là bị người theo dõi, bất quá, với tình hình lúc này của y, có thể ứng phó với mấy kẻ đó không? Phát giác bản thân cực kỳ đáng kinh ngạc là đang lo lắng cho y, Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được nhíu nhíu mày, y võ công không tệ, dù có thế nào, mấy kẻ kia cũng không phải đối thủ của y đúng không? Bất quá, y biết rõ bản thân như thế… còn một mình dẫn người đi, tính tình thế nào lại như vậy? Triển Dịch Huyền, ngươi dạy y thế nào vậy? Thế nào lại dạy thành cái dạng này? Thấy Bách Lý Tuyệt Diễm cứ đứng bất động như thế, Lạc Ly nhịn không được tiến lên thấp giọng nói: “Hầu gia, người nọ nhưng là Khinh…” Thấy ánh mắt lạnh như băng của Bách Lý Tuyệt Diễm đảo qua, Lạc Ly lập tức biết điều ngừng ngay lời của mình lại, đổi đề tài hỏi: “Vậy chúng ta hiện tại đi nơi nào?” Bách Lý Tuyệt Diễm lại quay đầu nhìn một chút phương hướng Triển Chiêu vừa rời đi, chỉ nhíu chặt mày, nói một câu: “Đi phủ Khai Phong làm rõ!” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngươi đi xem y!” Nói xong, xoay người lên ngựa, dẫn đầu phóng đi. Triển Chiêu không chạy được xa lắm, trước mắt từng đợt mờ mịt, dưới chân như nhũn ra, khí tức cũng càng ngày càng bất ổn. Nội lực còn lại đại khái chắc cũng chỉ còn không tới ba thành? Chỉ sợ là kéo thân không đi được xa đã bị đuổi kịp, thế nhưng, mặc kệ thế nào, vẫn nên dùng hết sức đi xa chút, ít nhất, khả năng người kia bị phát hiện sẽ nhỏ một ít. Một trận gió lạnh đột nhiên nổi lên khiến Triển Chiêu run rẩy, song song, cũng nghe được tiếng gảy đàn trúc cùng tiếng ca hát mơ hồ len theo gió bay tới, lại gần thêm mấy trượng, đến cả tiếng cười nói tuỳ tiện lẫn trong tiếng nhạc cũng có thể nghe được. Canh giờ thế này, vẫn còn thổi sáo gảy đàn ca hát, sẽ là nơi nào? Ý niệm trong đầu y xoay chuyển, cách đó không xa đã xuất hiện một mảnh vườn, giữa đêm khuya như vậy, nhưng vẫn là đèn đỏ treo cao, hương ảnh dập dờn. Ánh mắt Triển Chiêu sáng lên, lúc này, càng là nơi có nhiều người càng thuận tiện cho y lẩn trốn, xem ra ngay cả ông trời cũng đang giúp y. Không kịp nghĩ nhiều, dưới chân Triển Chiêu khẽ điểm một cái, thân thể đã như tên rời cung, bắn thẳng lên một góc tối trên một tiểu lâu trong vườn, sau đó là mấy cú chuyển người nhanh như chớp, linh hoạt xẹt tới xẹt lui trong hành lang, một cái chớp mắt, đã không còn thấy hình bóng. Tạm thời thoát được khỏi sự truy tung của mấy kẻ đó, Triển Chiêu che dấu cả người tại khúc rẽ dưới mái hiên nơi ngọn đèn chiếu không tới, khẽ thở hắt ra, cảm giác bủn rủn vô lực trên người càng thêm rõ ràng. Bỗng nhiên, trong căn phòng cách đó không xa truyền ra thanh âm của một nam nhân: “Bảo bối a, đến, lại uống một ngụm, thêm một ngụm, ngoan!” Triển Chiêu hơi sửng sốt, đây rõ ràng là lời dỗ hài tử, thế nào y nghe ra lại không được tự nhiên như thế. Ý niệm trong đầu chưa chuyển xong, lại nghe thanh âm kiều mị của một nữ tử vang lên: “Đáng ghét… Ưm… Không uống nữa… Không uống…” Triển Chiêu chỉ cảm thấy trên mặt oanh một tiếng, nóng hừng hực như muốn thiêu cháy. Y mặc dù giữ mình trong sạch, lòng dạ trong sáng vô tư, nhưng tốt xấu cũng sống mười chín năm, thế nào có thể không rõ việc nam nữ. Chỉ bất quá, hiểu rõ là một chuyện, trốn ngoài cửa sổ nghe trộm người ta thế này lại là chuyện khác, trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy đời này chưa từng quẫn bách thế này. Lúc rời người đi, Triển Chiêu chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng, nếu bị cha biết bản thân nhất thời không chỉ trúng ‘Tam Hinh Hương’, còn bị người truy đuổi một đường phải trốn vào nơi yên hoa này, sợ là thế nào cũng bị cười chết
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]