Cảnh mười một, kí sự con dao thái rau: Trong ổ mèo ở Phủ Khai Phong = =
Bạch: Mèo Con, ngày mai ngươi phải đi công tác rồi, hôm nay Bạch gia gia làm đồ ăn ngon cho ngươi!
Mèo: Ngọc Đường, bữa trưa nay ta không muốn ăn mì gói.
Bạch *xù lông đập bàn*: Con mèo kia, nói rõ ràng cho ta, ai dám nói Bạch gia gia ta chỉ biết nấu mì gói?!
Mèo *bất dắc dĩ*: Được rồi, Ngọc Đường định làm gì cho Triển mỗ ăn.
Bạch *đắc ý*: Hắc hắc, bây giờ không nói cho ngươi biết, ngươi cứ chờ đó đi!
Mèo *bất đắc dĩ từ bỏ*: Vậy để ta giúp… A, dao thái rau đâu?
Bạch *quay đầu, phẫn nộ rống to*: A! Ai trộm con dao thái rau của Bạch gia gia rồi!
Mèo: Ngọc Đường thôi bỏ đi, lần trước ngươi mua ở đâu, đi mua cây khác là được.
Bạch: Ta làm sao biết được Công Tôn tiên sinh mua ở đâu chứ, mượn về dùng thấy rất vừa tay, dùng chặt xương cũng được lắm!
Mèo *đen mặt*: Ngọc Đường, ngươi mượn bao lâu rồi?”
Bạch: Chắc hơn hai tháng rồi. Tháng trước định đem trả, nhưng lần trước lúc đến nhà Công Tôn tiên sinh ăn ké, tới lúc xắt thịt thì thấy hắn dùng tay xé, hơn nữa còn xé cực kì điêu luyện, cho nên ta cho lão nhân gia thêm cơ hội rèn luyện.
Mèo *mặt đen hơn*: Ngọc Đường, không thể ngược đãi người khác như vậy được.
Bạch *mặt vô tội*: Mèo Con ta đâu có, là ta có lòng tốt mà! Nếu có tiếp tục luyện xé thịt như Công Tôn tiên sinh, đến năm 90 tuổi, ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-phu-the-tieu-kich-truong/764598/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.