Chương trước
Chương sau
Cảnh mười một, kí sự con dao thái rau: Trong ổ mèo ở Phủ Khai Phong = =
Bạch: Mèo Con, ngày mai ngươi phải đi công tác rồi, hôm nay Bạch gia gia làm đồ ăn ngon cho ngươi!
Mèo: Ngọc Đường, bữa trưa nay ta không muốn ăn mì gói.
Bạch *xù lông đập bàn*: Con mèo kia, nói rõ ràng cho ta, ai dám nói Bạch gia gia ta chỉ biết nấu mì gói?!
Mèo *bất dắc dĩ*: Được rồi, Ngọc Đường định làm gì cho Triển mỗ ăn.
Bạch *đắc ý*: Hắc hắc, bây giờ không nói cho ngươi biết, ngươi cứ chờ đó đi!
Mèo *bất đắc dĩ từ bỏ*: Vậy để ta giúp… A, dao thái rau đâu?
Bạch *quay đầu, phẫn nộ rống to*: A! Ai trộm con dao thái rau của Bạch gia gia rồi!
Mèo: Ngọc Đường thôi bỏ đi, lần trước ngươi mua ở đâu, đi mua cây khác là được.
Bạch: Ta làm sao biết được Công Tôn tiên sinh mua ở đâu chứ, mượn về dùng thấy rất vừa tay, dùng chặt xương cũng được lắm!
Mèo *đen mặt*: Ngọc Đường, ngươi mượn bao lâu rồi?”
Bạch: Chắc hơn hai tháng rồi. Tháng trước định đem trả, nhưng lần trước lúc đến nhà Công Tôn tiên sinh ăn ké, tới lúc xắt thịt thì thấy hắn dùng tay xé, hơn nữa còn xé cực kì điêu luyện, cho nên ta cho lão nhân gia thêm cơ hội rèn luyện.
Mèo *mặt đen hơn*: Ngọc Đường, không thể ngược đãi người khác như vậy được.
Bạch *mặt vô tội*: Mèo Con ta đâu có, là ta có lòng tốt mà! Nếu có tiếp tục luyện xé thịt như Công Tôn tiên sinh, đến năm 90 tuổi, ta có thể truyền lại tuyệt học tình cờ học được trước đây – Phân Cân Thác Cốt cho hắn, không chỉ Công Tôn tiên sinh có thể mạnh khỏe dẻo dai, Bao đại nhân cũng có thêm một hộ vệ đắc lực.
Công Tôn tiên sinh trong phòng làm việc của phủ Khai Phong ở xa xa: Hắc xìiii! Hắc xìiii! Hắc xìiii!!!
Ps của Công Tôn: Hôm nay, nhân cơ hội Triển hộ vệ và Bạch hộ vệ ra ngoài tuần tra, cuối cùng ta cũng tìm được con dao thái rau của ta trong nhà bếp phủ Khai Phong… Giết cá, thái rau, chặt thịt, đóng đinh, chẻ củi, cạo tro tường… Bạch hộ vệ, ta thật muốn xem ngươi có thể phát huy khả năng “một dao n tác dụng” đến trình độ nào…
Cảnh mười hai, kí sự nấu cơm (thượng): Trong ổ mèo ở phủ Khai Phong = =
Mèo: Ngọc Đường, thôi bỏ đi, chúng ta đi mua con dao khác đi.
Bạch *cực kì kiên quyết*: Không được!
Mèo *bất đắc dĩ*: Cũng đâu thể cứ đi mượn người ta.
Bạch *lắc đầu*: Không được, bây giờ đã là giữa trưa rồi, nếu còn đi mua dao, ngươi sẽ bị đói.
Mèo *cười hạnh phúc*: Ngọc Đường, chúng ta đều là người luyện võ, không ăn một ngày cũng không sao, huống chi là một bữa, không sao cả.
Bạch *kiên quyết*: Vậy càng không được, khi ta đón ngươi về đã bảo đảm với Bao đại nhân, nhất định phải hết lòng yêu ngươi, tuyệt đối không để ngươi chịu chút xíu thua thiệt nào!
Mèo *nhỏ giọng*: Ta đâu có bị thua thiệt, người khác mới…
Bánh Bao: A, chai Rejoice ta mới sắm thêm cho nhà tắm đâu rồi?!
Công Tôn: Con dao thái rau gia truyền của ta a a a, Bạch hộ vệ, khi nào ngươi mới trả, oa oa oa òa…
Vương Triều: Rau ngò với tỏi ta gieo trong vườn a a a, mới nhú mầm đã mất tích rồi.
Mã Hán: Bạch hộ vệ… Nữ Nhi Hồng ta chôn sâu trong đất ngươi cũng ngửi ra được, bội phục bội phục.
Trương Long: Nguyên bộ “Naruto ver hủ nữ” khó khăn lắm mới kiếm đủ tập của ta a a a.
Triệu Hổ: Dầu cháo quẩy ơi dầu cháo quẩy… Mỗi sáng sớm cùng đi tuần tra với Bạch hộ vệ hắn đều bắt mời ăn đủ 10 cái…
Mọi người: Hắt xìiiiiiii!!
Bạch: A!!! Mèo Con chờ một chút, ta không cần dao cũng đảm bảo nấu được món ngon!
Mèo *lưng phát rét*: Sao cứ có linh cảm không tốt…
Ps của Lô Phương: Hôm nay, thức ăn cho mèo hiệu Hãm Không Đảo cuối cùng cũng đã xâm nhập thành công vào thị trường Biện Lương rồi, thật đáng mừng…
Cảnh mười ba, kí sự nấu cơm (Hạ): Trong ổ mèo ở phủ Khai Phong = =
Bạch *vẫy Họa Ảnh trong tay một cái, hưng phấn*: Mèo Con Mèo Con, xem này, ta tìm được thứ thay thế rồi!
Mèo: Ngọc Đường, chẳng lẽ ngươi muốn…
Bạch: Í, Mèo Con nhà ta thông minh lên rồi…
Phặp phặp phặp… Cọng rau ngò mới nhổ trong vườn bị chém thành bảy bảy bốn chín mảnh.
Phặp phặp phặp… Thịt bò tươi bị lát thành chín chín tám mốt mảnh.
Phặp phặp phặp… Một đoạn gỗ bị chẻ thành mấy trăm mảnh nhỏ, ném vào lò, le lói cháy lên.
Bạch *đắc ý vểnh mặt*: Khi sư phụ dạy ta bộ kiếm pháp tổ truyền này ta còn nghĩ là sẽ chẳng khi nào dùng tới, không ngờ hôm nay xem ra tác dụng cũng không tệ.
Mèo: Nếu sư phụ ngươi biết ngươi dùng kiếm pháp hắn dạy đi thái vật liệu nấu ăn, nhất định sẽ lao đến bóp chết ngươi…
Bạch: Mèo Con ngươi đành lòng để cho tướng công bị bóp chết sao?
Mèo: Bóp chết rồi vừa hay có nguyên liệu làm một nồi chuột bạch hầm sâm.
Bạch *xù lông*: Đừng nghĩ là Bạch gia gia không biết, với tính cách của con mèo nhà ngươi, dám bỏ tiền ra mua nhân sâm sao?
Mèo: Đành chịu đành chịu, chẳng qua là học theo Bạch huynh, ra ngoài “mượn” chút…
Ps của sư phụ Bạch Ngọc Đường: Gần đây nhận được tin đồ nhi làm thị vệ ở phủ Khai Phong, lại cưới được đệ nhất mỹ nhân của Đại Tống – Triển Chiêu về, vi sư cực kì vui mừng, chỉ mong đồ nhi có thể làm rạng dang bộ kiếm pháp tổ truyền vi sư đã dạy, nếu được như thế, rất tốt rất tốt…
Sao, ngươi hỏi bộ kiếm pháp ấy tên gì sao? Nói cho các ngươi biết, tên là Dịch Gia Kiếm Pháp, vì sao lại đặt là Dịch Gia Kiếm Pháp?
Tương truyền, vào thời Tần, có một vị kỳ nhân xuyên không rơi từ trên trời xuống, tên Dịch Tiểu Xuyên Dã. Hắn mang một loại mỹ thực đến Trung Nguyên, tên là “Vịt quay”. Vị kì nhân Tiểu Xuyên Dã tài ba này dùng kiếm chém vịt quay thành chín chín tám mốt mảnh, nên đặt tên là “Dịch Gia Kiếm Pháp”, còn có tên khác là “Chặt Vịt Kiếm Pháp”.
Ngươi đoán ra nổi không?
Cảnh mười bốn, kí sự cơm trưa: Trong ổ mèo ở phủ Khai phong = =
Bạch: Mèo Con Mèo Con, mau nhìn, gia làm xong thức ăn rồi, đang còn nóng mau thử đi.
Mèo *cười nụ cười khuynh thành*: Ngọc Đường cực khổ rồi, ô, cháo thịt bò Thái Hồ, nhìn rất ngon.
Bạch *bất mãn*: Mèo, cái đó là. thịt bò xào cải trắng.
Mèo: A, vậy sao? Vậy món kia là… Cải viên?
Bạch *cực kì bất mãn*: Mèo Con, cái đó là cải xanh xào!
Mèo *toát mồ hôi*: A… Lại không đúng sao, vậy, món cuối cùng ta biết, nhất định là ngũ cốc nấu cơm nhão!
Bạch *xù lông*: Mèo Con, cái đó là… Trân Châu Phỉ Thúy Bạch Ngọc thang!!!
Mèo *ra sức an ủi*: Ngọc Đường, thật ra… Ngươi làm món gì, ngon dở thế nào, ta đều không đòi hỏi. Bởi vì đều là do ngươi tự tay làm cho ta, là tấm lòng của ngươi, cho nên ta thích hết, thật đó.
Bạch *từ âm u chuyển sang nắng tươi*: Ngươi nói thật chứ, Mèo Con, ngươi không lừa ta?
Mèo: Ta có bao giờ lừa ngươi đâu, là thật đó, không tin ta ăn cho ngươi xem.
Bạch *mừng thầm*: Nếu Mèo Con thích, ngày nào ta cũng làm cho ngươi ăn.
Mèo *nỗ lực nuốt vào*: – -b Nếu như vậy… Rất hay. A, đúng rồi, Ngọc Đường.
Bạch *hưng phấn*: Mèo Con có chuyện gì?
Mèo: Ta đột nhiên nhớ ra, mấy hôm trước chúng ta bắt được một đám cướp giật. Tên sát nhân cầm đầu chống cự lại khiến người khác bị thương, bị Ngọc Đường ngươi dùng Họa Ảnh giết ngay tại chỗ.
Bạch *vẫn đang hưng phấn*: Đúng rồi đúng rồi.
Mèo *đột nhiên có linh cảm không hay*: Vậy khi nãy con dao ngươi dùng cũng là Họa Ảnh phải không?
Bạch *tiếp tục hưng phấn*: Không sai không sai.
Mèo: Vậy…… Trước khi thái vật liệu… Đã rửa chưa?
Bạch: Ô, hình như quên rồi.
Mèo *đứng dậy, xông tới phía người đang đi ngang la lớn*: Công Tôn tiên sinh, đừng đi, cho ta chút thuốc tiêu hóa đi…
Ps của Công Tôn: Chiều hôm nay, Triển hộ vệ sắc mặt tái nhợt tới tìm ta, không nói lời thừa, thả hết bổng lộc tích góp suốt cả tháng vào tay ta, nói: Cầu xin ngài, Công Tôn tiên sinh, sau khi ta đi công tác, ngàn vạn lần không được để Ngọc Đường nấu ăn một mình, cầu xin ngài…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.