Bạch Ngọc Đường nhặt được một con mèo, một con mèo nhỏ rất bình thường.
Ngày đó hắn đến Thành Bắc đưa đồ cho anh trai đang họp ở công ty. Trên đường về đột nhiên cảm thấy có gì đó bám lấy ống quần. Cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một con mèo nhỏ lông xù rối tung, có chút bẩn.
Mèo nhỏ vươn một móng túm lấy quần Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên thận trọng nhìn hắn. Thấy hắn cúi đầu, nó run run mà rụt cổ lại, yếu ớt kêu một tiếng. Tiếng 'meo' mềm nhũn nhẹ nhàng kia kêu lên làm trong lòng Bạch Ngọc Đường ngứa ngứa, mềm lòng vô cùng.
Bạch Ngọc Đường rất thích mèo nhưng chưa bao giờ tự nuôi chúng. Con mèo trước mắt này thoạt nhìn tuy rằng có hơi bẩn, nhưng ngoài ý muốn thật thuận mắt, đôi mắt xanh biếc rưng rưng nhìn hắn không chớp, dường như sợ hắn chạy.
Bạch Ngọc Đường không biết con mèo này chạy đến đây thế nào, nhìn bộ dạng nó hình như đang bị thương, đương nhiên không thể mặc kệ bỏ lại nó. Dù sao cũng là duyên phận, cứ nhặt nó về nuôi trước.
Bạch Ngọc Đường chuyển động chân, mèo nhỏ lập tức khẩn trương lên, càng dùng sức bấu víu hắn, không cho hắn đi. Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đành phải khom người ôm mèo nhỏ lên đặt vào lòng. Mèo nhỏ rất ngoan, nhận ra Bạch Ngọc Đường không định bỏ nó lại, lập tức thành thành thật thật nằm sấp bất động, cái đuôi dài nhỏ rũ xuống đung đưa, quét qua cánh tay Bạch Ngọc Đường, có hơi ngứa, Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu mèo con, khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-nhat-meo/1075572/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.