Ngay khi Thường Hoài Từ định âu yếm người dưới thân, một thân kiếm lạnh lẽo vắt ngang trên cổ Thường Hoài Từ, "Buông Triển Chiêu ra." Ngữ khí âm ngoan khiến cho từ đáy lòng hắn toát ra lãnh khí; Thường Hoài Từ chậm rãi ly khai Triển Chiêu, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cả người tản ra sát khí cùng ánh mắt lo lắng dưới ánh trăng. Thường Hoài Từ tức giận nói: "Bạch Ngọc Đường, ngươi không phải chỉ một mà hai ba lần phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta tuyệt không ta cho ngươi."
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng: "Thủ hạ bại tướng mà cũng dám miệng phun cuồng ngôn, còn dám bắt chướt y phục giả dạng Bạch gia, hôm nay Bạch gia muốn ngươi không thể nhìn được mặt trời ngày mai." Thường Hoài Từ vì bị Bạch Ngọc Đường liên tục hai lần phá hủy hảo sự của mình, trong lòng oán hận, chiêu thức cũng hung độc không ít, mà Bạch Ngọc Đường trong lòng cũng phiền toái, ra chiêu nào cũng trí mạng. Hai người giao chiến không bao lâu, Thường Hoài Từ đã thụ thương không ít, thương thế tuy rằng không nặng, nhưng cũng trực tiếp ảnh hưởng đến lực công kích của Thường Hoài Từ.
Mắt thấy Bạch Ngọc Đường có khả năng ra chiêu lấy mạng người, một cây thiết chùy trên trời đột nhiên công hướng Bạch Ngọc Đường; nhận thấy được nguy cơ, Bạch Ngọc Đường vội vã xoay người về đỡ, sức nặng của cây thiết chùy đánh vào thân kiếm, khiến cổ tay Bạch Ngọc Đường tê rần; Bạch Ngọc Đường nhìn kẻ vô duyên vô cớ bước ra chen ngang, nói: " 'Hắc la sát' Diêm Bà Sa? Quả nhiên danh bất hư truyền nha. Không hổ là thiên hạ đệ nhất 'mỹ nhân'."
Nương theo ánh trăng, chỉ thấy mặt người đen như than đá, vẻ mặt dữ tợn, thân cao bảy thước, đầu lớn như đấu cầm một cây thiết chùy. Bạch Ngọc Đường nhớ tới bình phẩm trên giang hồ về dung mạo của hắc la sát, không khỏi cảm thán người trên giang hồ hóa ra thật thiện lương; hình dạng của hắc la sát này thật đúng là nghe tiếng không bằng gặp mặt. Song song, hắc la sát cũng nhìn rõ dung mạo của Bạch Ngọc Đường, nếu như không phải vì lo lắng cho Thường Hoài Từ, chỉ bằng tướng mạo của Bạch Ngọc Đường, hắc la sát cũng muốn cùng Bạch Ngọc Đường giao đấu một trận, tuyệt đối phải hủy cái gương mặt của Bạch Ngọc Đường đi. (Sở thích kỳ quái ~~~)
Hắc la sát nhìn Bạch Ngọc Đường nói: "Không hổ là Cẩm mao Thử, nhưng có hắc la sát ta ở đây, ngươi không thể giết Thường Hoài Từ, ngày khác tái chiến. Cáo từ." Hắc la sát tranh thủ trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường không phòng bị, ném ra một quả đạn khói; chờ tới khi Bạch Ngọc Đường ra khỏi đám khói, thì hắc la sát đã mang Thường Hoài Từ sớm chạy trốn không còn hình bóng rồi.
"Đáng hận......" Bạch Ngọc Đường nắm chặt bảo kiếm trong tay, tức giận nhìn phương hướng nơi bọn họ biến mất. Quay đầu lại nhìn Triển Chiêu không có phản ứng, Bạch Ngọc Đường nhủ thầm: "Hảo Miêu nhi, chờ khi ngươi tỉnh lại xem ngươi hồi báo ta thế nào." Lấy một chiếc bình cẩm thạch từ trong lòng ra, đổ dịch thể bên trong bình vào miệng Triển Chiêu cho hắn uống. Chỉ trong chốc lát, Triển Chiêu sờ sờ cái trán, nhìn thấy một thân bạch y, liền phòng bị nói: "Thường Hoài Từ..... " nhưng sau khi bạch y kia quay đầu lại thì thanh âm biến mất.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn Triển Chiêu, nói: "Triển đại nhân vừa tỉnh lại đã nhớ thương người trong lòng rồi? Cũng khó trách việc ngươi quên đi cuộc hẹn với Bạch mỗ, không một lời nào đi thẳng tới Lư Châu." Triển Chiêu tự biết mình đuối lý nhìn Bạch Ngọc Đường, áy náy nói: "Bạch huynh, ngươi đến Lư Châu từ lúc nào vậy?"
"Không sớm không muộn, ngay lúc Triển đại nhân ngươi đây gần bị Thường Hoài Từ ăn kiền mạt tịnh thì chạy đến."
Bạch Ngọc Đường nói, làm Triển Chiêu nhớ lại chuyện trước đó, hơi xấu hổ nói: "Đa tạ Bạch huynh cứu viện đúng lúc." Đảo mắt lại hỏi: "Nhưng lúc đó vì sao đầu óc Triển mỗ lại trống rỗng vậy?"
Nhìn hình dạng Triển Chiêu bất giác hoang mang, Bạch Ngọc Đường thật giống như đang thấy được một con mèo nhỏ mới sinh, đáng yêu vô cùng, nói: "Bởi vì Thường Hoài Từ thừa lúc ngươi không để ý, thả 'thất hồn hương'."
"Đầu tiên là mê điệt hương, bây giờ lại là thất hồn hương? Đây đều là dược của 'Bất tử lão nhân' Trúc Lan Nhược Độc, có người nói vị tiền bối này đã hơn trăm tuổi rồi, hơn nữa dược do bà ấy điều chế đều có công dụng kỳ lạ, là cứu người hay hại người cũng đều do ý niệm trong giây lát của lão nhân ấy. Hơn nữa bà ấy tính cách kỳ dị quái gở, sẽ không có qua lại với người như Thường Hoài Từ, vì sao Thường Hoài Từ lại có dược của bà ấy trong tay? Là ngươi bắt hắn giao giải dược?"
"Rất không khéo, Bạch gia cũng không có hứng thú để con mèo con ngươi hao phí tâm sức mà lo lắng, bất quá là sư phụ của đại tẩu ta cùng lão thái bà kia là sư huynh muội đồng môn, chỉ là lão thái bà đó ẩn cư tại thần tiên cốc, thế nhân khó gặp; năm trước ta hộ tống đại tẩu đến thần tiên cốc thì có gặp qua một lần mà thôi. Giải dược là lần đó bà ấy đưa cho ta. Lúc đó, lão thái bà nói có thể giải được tất cả mê dược trên thế gian, cho nên ta mới dùng thử."
"Như vậy a, được rồi, Thường Hoài Từ đâu rồi?" Triển Chiêu cuống quít đứng lên, nhưng cảm thấy đầu một trận choáng váng. Bạch Ngọc Đường vội vàng đỡ lấy Triển Chiêu nói: "Cẩn thận, ngươi vừa mới khôi phục thần trí, không nên cử động quá nhanh, đợi lát nữa sẽ không có việc gì. Về phần Thường Hoài Từ, hắn bị hắc la sát cứu đi rồi."
"Hắc la sát thực sự liên quan đến việc này, cái này phiền phức rồi......" Triển Chiêu thấp giọng tự nhủ; ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ phía đông, liền nói: "Bạch huynh, không bằng đến khách điếm nơi Triển Chiêu ngủ trọ nghỉ chân một lát, rồi tính toán sau."
"Được, Ngũ gia suốt đêm chạy tới đây cũng mệt mỏi rồi, đành chịu ủy khuất ở tạm phòng của mèo hảo hảo nghỉ ngơi vậy." Nghe được Bạch Ngọc Đường nói vậy, Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường là vì lo lắng cho mình mà đến, trong lòng ấm áp, bất giác lộ ra một dáng cười ôn nhu. Thấy được dáng cười khác với ngày thường của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không ngừng rung động, nghĩ thầm: "Miêu nhi này không có việc gì mà cứ cười sáng lạn như vậy làm gì, hại tim Ngũ gia ta không chịu đập bình thường." Triển Chiêu vốn không biết tâm tình trong lòng Bạch Ngọc Đường ra sao, dẫn đầu nhảy xuống dưới, hướng khách điếm đi đến, Bạch Ngọc Đường cũng theo sát sau đó."
Hắc la sát phẫn nộ nhìn Thường Hoài Từ nói: "Thường Hoài Từ, ta hảo tâm thỉnh cha ta điều động đội tiêu sư đến cướp pháp trường cứu ngươi ra, ngươi cứ đối xử với ta như vậy là sao? Càng đáng trách hơn chính là, ta cứ nghĩ ngươi là say mê tuyệt sắc đại mỹ nhân nào đó, không ngờ rằng, ngươi lại là kẻ đoạn tụ chi phích...... Ngươi....." Nhìn hắc la sát tức giận nói không ra lời, Thường Hoài Từ nghĩ tầm, rốt cuộc là ai đặt tên cho nàng vậy, thật là khác xa với tên mà; nén trụ sự mất kiên nhẫn nói: "Bà Sa, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi đã cứu ta, Thường Hoài Từ ta không phải kẻ có ân không báo. Nhưng ta là thích Triển Chiêu nha, giống như ngươi thích ta vậy, đã thích thì không có đạo lý gì hết." (Nói một chút, bà sa có hai nghĩa, một là dáng đi lật đật rề rà, hai là dáng múa uyển chuyển điệu đà, ở đây THT nói đến nghĩa thứ hai, tức là muốn ngán ngẩm hắc la sát là con gái, tên là bà sa mà không giống tí nào)
Nghe được Thường Hoài Từ nói, Diêm Bà Sa tức giận đáp: "Không giống, ta là nữ tử, còn Triển Chiêu hắn.... hắn là nam nhân đó. Hắn cùng ngươi căn bản là....."
"Ý của ngươi là, bởi vì ta thích Triển Chiêu rồi, cho nên ngươi quyết định buông tha ta sao?" Thường Hoài Từ cảm thấy may mắn hỏi. (ở một mặt nào đó, ta rất thông cảm cho cái tên THT này, nhưng lại tội nghiệp cho Bà Sa, khổ, cọc đi tìm trâu nhưng trâu lại cứ lo chạy ~~~)
Diêm Bà Sa nhìn Thường Hoài Từ nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy, Diêm Bà Sa ta nào phải loại nữ tử dương hoa lẳng lơ."
"Bà Sa, ta rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn ngươi chứ, với dung mạo của ngươi hoàn toàn có thể tìm được người tốt hơn so với ta nha. Tỷ như.... tỷ như Bạch Ngọc Đường, phối với ta thì quá ủy khuất cho ngươi rồi." (Ọe ~~~ ọe ~~~ thế Thử ca phối với Bà Sa còn THT ngươi phối với Miêu nhi??? Cho ta xin đi ~~~)
"Ta là thích ngươi mà, là ta cam lòng tình nguyện nha, vì sao ngươi không chịu tiếp nhận ta chứ?"
Thường Hoài Từ bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ thế nào, nếu ta không có được Triển Chiêu thì không thể an tâm. Nếu như ngươi thật sự thích ta như vừa nói, thì giúp ta nghĩ biện pháp có được Triển Chiêu; có thể ta đối với Triển Chiêu chỉ là hưng tình nhất thời, đợi khi có được hắn rồi thì loại cảm giác này cũng sẽ biến mất. Bằng không coi như là Triển Chiêu đã chết, trong lòng ta cũng không thể mở ra cho người nào khác, cảm giác cường liệt như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp phải."
Diêm Bà Sa nhìn hắn, hỏi: "Thật sự? Chỉ cần ta giúp ngươi có được Triển Chiêu, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú lại với hắn đúng không?" Thường Hoài Từ gật đầu, nhìn Diêm Bà Sa âm tình bất định, cũng không biết nàng lại có chủ ý gì nữa đây.
Khách điếm Lư Châu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu còn đang ngủ, không khỏi bội phục việc ngủ của hắn, từ lúc trở về khách điếm Triển Chiêu đã ngủ được năm canh giờ rồi, nhưng còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn thức ăn đã được dọn trên bàn, Bạch Ngọc Đường quyết định đánh thức Triển Chiêu, bản thân hắn cũng không thấy đói bụng khi nhìn một con mèo đang ngủ.
"Triển Chiêu...... Tỉnh tỉnh......" Bạch Ngọc Đường thấp giọng gọi, Triển Chiêu trở mình xoay người, chết cũng không có chút phản ứng. Bạch Ngọc Đường lại gọi: "Miêu nhi, dậy đi....." Vẫn không có động tĩnh như trước. Bạch Ngọc Đường rút lấy một lọn tóc đen của Triển Chiêu, nhẹ nhàng chọc chọc vờn vờn trên gương mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu giãy dụa hơi mở con mắt mông lung buồn ngủ, nhìn thấy ánh mắt hàm tiếu của Bạch Ngọc Đường, không chú ý tới tư thế ái muội của hai người, ngái ngủ mơ màng nói: "Bạch huynh, sớm nha." Bạch Ngọc Đường trêu ghẹo: "Không còn sớm nữa, đã sớm qua trưa rồi. Con mèo nhà ngươi thật đúng là có sức ngủ nha."
Đang nói, điếm tiểu nhị bưng canh nóng vào, đặt bát canh xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang ái muội ghé vào trên người Triển Chiêu, tuy rằng hai người y quan chỉnh tề, nhưng trên mặt vẫn không kiềm được đỏ lên, nói rằng: "Khách quan, thức ăn đều đã được mang lên, thỉnh chậm rãi dùng bữa." Nhìn điếm tiểu nhị khẩn trương ly khai gian phòng, Triển Chiêu rốt cuộc cũng thấy được bầu không khí mờ ám giữa hai người lúc đó, vội vàng đẩy Bạch Ngọc Đường trên người mình ra. Bạch Ngọc Đường vốn không mới rời Triển Chiêu, đành nói: "Lại ăn một chút gì đi, bận rộn cả một đêm, ngươi chắc cũng đói bụng rồi."
Triển Chiêu nhìn một bàn đầy thức ăn, lắc đầu: "Ngươi tự ăn đi, ta không muốn ăn uống."
"Sao lại không ăn, đây đều là món ngươi thích ăn đó, Bạch gia là cố tình gọi nhiều cho ngươi, ăn nhiều một chút đi. Đợi lát nữa còn có chuyện muốn làm."
Triển Chiêu cố chấp lắc đầu, nói: "Không muốn ăn, nhìn là cảm thấy trương trương bụng." Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu thất thường, bất đắc dĩ nghĩ: "Thì ra con mèo này cũng có lúc thất thường nha. Xem ra trước đây đúng là nhìn nhầm rồi." Nguyên bản không muốn để ý tới hắn, nhưng nhìn hình dáng Triển Chiêu dẩu miệng, Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà hỏi thăm: "Vậy Triển đại nhân muốn ăn cái gì?"
Triển Chiêu nâng cằm, nói: "Ừm..... Cá chua ngọt xem ra không tồi, thịt heo sốt mận cũng tốt, ta nhớ lần trước Bạch huynh có làm một lần, vị rất ngon nha." Triển Chiêu hai mắt phát sáng nhìn Bạch Ngọc Đường đang cầm đũa, bên trong mắt tỏa ra nguyện vọng cường liệt: làm lại một lần nữa đi nha. (Chết mất Miêu nhi ơi ~~~)
Bạch Ngọc Đường không khỏi hoài nghi thứ dược Thường Hoài Từ hạ trên người Triển Chiêu không phải thất hồn hương, mà là dược vật nào đó thay đổi tính cách, hôm nay từ lúc Triển Chiêu rời giường tới giờ, so với lúc trước thì hơi khác. Nhìn Triển Chiêu mang ánh mắt mong mỏi, Bạch Ngọc Đường không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: "Không được, chúng ta bây giờ đang ở khách điếm....."
"Ta đây không ăn nữa; ngươi cứ từ từ mà ăn." Nói xong Triển Chiêu như bị chọc tức ngồi trên giường, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bị đôi mắt mèo xinh đẹp kia nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ đành buông chén cơm xuống. (bé mèo dễ thương quá đi cơ, thế này thì trái tim bé bỏng của ta chịu sao nổi?)
"Ăn ngon! Chua thêm một chút thì tốt rồi." Triển Chiêu cảm thấy mỹ mãn ăn món cá mà Bạch Ngọc Đường đích thân làm, thỏa mãn gật đầu. Bạch Ngọc Đường giật mình nhìn Triển Chiêu, nói: "Lại chua thêm nữa sao? Ta đã tăng thêm vị chua theo lời ngươi nói rồi, báo hại đại trù đều hoài nghi vị giác của ta....."
"Vậy sao? Dù sao ta thấy ăn ngon mà." Triển Chiêu ăn no rồi thỏa mãn nói: "Thật thoải mái, ta gần cả tháng nay cũng không có ăn ngon được vậy."
Bạch Ngọc Đường cau mày hỏi: "Một tháng? Vì sao lại ăn không ngon? Khó trách được ngươi đã nhanh biến thành mèo gầy bọc xương rồi."
"Ta là muốn ăn món cá chua ngọt ngươi làm nha. Đã từng đến quán ăn dùng thử vài lần, nhưng cá mà bọn họ làm tựa hồ mang đầy mùi dầu mỡ." Triển Chiêu bướng bỉnh le lưỡi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu có điểm như đang làm nũng, bất giác nghĩ: "Thảo nào Thường Hoài Từ lại mê đắm con mèo này, ngay cả Ngũ gia cũng....." Nhận thấy mình đang nghĩ điều gì, Bạch Ngọc Đường hoảng loạn lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm: "Bạch Ngọc Đường, ngươi suy nghĩ miên man cái gì, Triển Chiêu đường đường là nam tử; thật vất vả hắn mới không thèm để ý đến chuyện đêm đó, nếu như để Triển Chiêu biết suy nghĩ của ngươi thì......"
Thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ mặt mình, Triển Chiêu vội vàng kéo tay Bạch Ngọc Đường hỏi: "Bạch huynh, vì sao lại đột ngột tự đánh mình vậy nha?"
Nhãn thần đầy lo lắng của Triển Chiêu ánh vào trong mắt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vuốt nhẹ khuôn mặt nho nhã của Triển Chiêu, giọng khàn khàn nói: "Miêu nhi......."
Triển Chiêu tín nhiệm nhìn Bạch Ngọc Đường, đợi câu nói tiếp theo của hắn. Nhìn ra được sự tín nhiệm của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vội vàng đứng lên, nói: "Không có gì, ta..... ta còn có việc, phải ra ngoài một lúc. Ngươi ở khách điếm chờ ta trở lại." Nhìn Bạch Ngọc Đường chạy trối chết, Triển Chiêu gọi: "Bạch huynh......"
"Không cho phép ngươi ra khỏi khách điếm, bằng không thì cũng đừng mong ăn món ta nấu nữa, tối nay sẽ làm thịt heo sốt mận, ta cũng sẽ cho vị chua nhiều hơn cho ngươi."
Nhìn bóng người rời đi, Triển Chiêu không biết là mình rốt cuộc đang chờ đợi cái gì, chỉ là trong nháy mắt Triển Chiêu cho rằng Bạch Ngọc Đường muốn hôn mình. Nhưng bản thân mình lúc đó thật không có bất luận phản cảm nào, ký ức đêm nào khi quá chén khiến Triển Chiêu nhớ lại những cảm xúc vui sướng bất đồng Bạch Ngọc Đường trao cho mình. "Lẽ nào...." Chưa kịp nói gì ra khỏi miệng thì Triển Chiêu đã rùng mình một cái, trốn tránh lắc đầu, phủ nhận tơ tình từ đáy lòng: "Sẽ không đâu, sao lại có thể bị ảnh hưởng từ Thường Hoài Từ mà loạn tưởng chứ."
Ở đây ta nói qua một chút về hai món ăn mà Miêu nhi đòi ăn ha, đó là cá chua ngọt và thịt heo sốt mận.
Đầu tiên là món Cá chua ngọt. Món này có nhiều cách làm, nhưng có hai cách phổ biến nhất là hấp và chiên. Cá làm món này ngon nhất là nên dùng cá trắm cỏ
1/ Hấp: Cũng có thể sử dụng cá điêu hồng hoặc cá chép.
Cá làm sạch, lọc bỏ xương. Nếu có thể được thì giữ cá ở nguyên hình cả con, như vậy khi hấp có cả đầu cá sẽ làm nước cá tiết ra ngon hơn. Pha một ít xì dầu, rượu trắng, rồi bỏ gừng, tỏi đã băm nhỏ và hành lá cắt nhỏ, trộn đều. Sau đó rưới đều lên cá.
Cho cá vào nồi hấp cách thủy. Khi chín thì xếp cá lên đĩa, trút phần nước cá tiết ra làm nước sốt.
Về phần nước sốt, pha gừng và tỏi băm cùng với dấm, rượu trắng, đường và nước (ở đây dùng nước cá, nếu ít có thể cho thêm nước lọc). Còn nếu bạn thích ăn cay, có thể cho thêm ớt băm nhỏ và một tí muối để có vị đậm, về liều lượng các nguyên liệu thì tùy các bạn nêm sao cho vừa ý mình ăn. Có thể thay dấm bằng chanh hoặc sốt cà chua, thậm chí là dứa băm nhuyễn. Theo ta thì nên dùng dứa hoặc chanh sẽ ngon hơn.
Nước sốt vừa, rưới lên đĩa cá hấp, và hoàn thành món ăn XD
2/ Chiên: Có thể dùng cá lóc hoặc cá chép. Khác với hấp, nếu làm món chiên thì dùng phi lê cá thôi.
Về cá, khía nhẹ các đường chéo 45 độ song song ở hai mặt miếng phi lê, sau đó tẩm qua một lớp bột chiên mỏng (có nhiều người khi tẩm bột chiên thì hay dùng cùng trứng, ở đây ta chỉ dùng bột không thôi nhé),kể cả những kẽ khứa. Sau đó cho vào chảo chiên ngập dầu. Khi cá vàng đều thì vớt ra cho ráo dầu.
Sau đó làm nước sốt như ở phần hấp và rưới lên thôi.
.
Còn dưới đây là thịt heo sốt mận, có thể dùng sườn heo hay giò heo cũng không vấn đề. Cũng có hai cách làm món này, hoặc làm như sườn xào chua ngọt, đó là chiên thịt heo vàng, rồi cho sốt mận vào đun liu riu; hoặc là xào thịt heo với rau củ với sốt mận.
Cách thứ nhất thì có lẽ nhiều người biết nên ta không nói nhiều, cách thứ hai thì như sau:
Hành tím bỏ vỏ, thái mỏng, phi thơm với ít dầu ăn.
Ớt xanh, ớt đỏ thái chỉ, rồi ngâm với nước đường cho dịu vị hắc. Nấm hương cắt đôi, hoặc cắt tư, tùy theo độ lớn của cây nấm.
Thịt ba chỉ ướp với chút muối rồi bỏ vào xào với hành đã phi thơm. Khi thịt bắt đầu săn lại thì cho ớt xanh, ớt đỏ và nấm hương đã thái chỉ vào xào cùng. Khi đã gần chín thì cho sốt mận vào cuối cùng rồi đảo qua khoảng 3,4 lần sau đó tắt bếp, múc ra dĩa sâu, rắc một ít rau mùi lên trên, món ăn hoàn thành.
Về phần sốt mận, mua loại mận chua chín đỏ, đun cùng với nước xấm xấp khoảng 20-30 phút, sau đó dầm nát mận ra, rồi chắt bỏ vỏ và hột của quả mận. Bạn cũng có thể gọt vỏ và bỏ hột mận trước khi đun. Nếm thử phần cốt mận sau cùng, nếu cần có thể cho thêm dấm hoặc đường cho vừa ăn.