Trên đường cái phồn hoa nhất phủ Khai Phong là Chu Tước, một tiểu hài tử một mình một ngựa phi nhanh trên đường phố. Đứa nhỏ này ước chừng trên dưới sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con ngây thơ, đáng yêu nhưng biểu tình bi thương, sa sút phỏng chừng so với tuổi của hắn không tương xứng lắm. Tuy nhiều người qua đường vãng lai không ngừng bên cạnh chiếc xe, thế nhưng hắn lại coi như chốn không người, cái gì cũng không có để vào mắt, cái gì cũng không có nghe thấy, vài lần đụng phải người qua đường làm bản thân té ngã thế nhưng hắn làm như không có việc gì, lặng lẽ đứng lên nói một câu:” Thực xin lỗi…” rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Những người bị hắn đụng nếu may mắn là người có tấm lòng thiện lương, thấy đứa nhỏ này tội nghiệp như vậy, không những không truy vấn mà còn ôn nhu nâng hắn dậy. Chính là đứa bé vẫn làm như không có chuyện gì, chẳng nói câu nào, chỉ có ánh mắt buồn bã nhìn về phía chân trời xa xăm, không để ý mà đi về phía trước còn nếu gặp phải những kẻ nóng tính, bị đụng phải sau khi nâng đậy còn nhéo hắn một chút, nhưng đứa bé kia dù thân thể có bị đánh cho bầm dập thì vẫn như cũ không khóc, không nói, cũng không giơ tay lên đỡ, giống như một người vô cảm. ( Tiểu miêu thật hảo đáng thương a ” cắn khăn tay ” TAT)
Mọi người tin chắc đã biết vị tiểu bằng hữu này là ai rồi chứ ── Chính là Miêu đại nhân rất thông minh lại vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-nho-nho-mieu-lang-quan/1352503/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.