Editor: Jung Tiểu Kú
Triển Chiêu vốn là có tật giật mình, lúc đầu khi vừa nghe tiếng Bạch Ngọc Đường bạo rống, sợ đến mức giật nảy mình một cái, còn tưởng rằng y nhận ra mình rồi, không để ý cả người đang bị thương, xoạt một cái từ trong ổ chăn nhảy ra, quỳ ghé xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường lớn tiếng xám hối: “Xin lỗi, xin lỗi! Đều là lỗi của ta! Đều là ta bất hảo! Chỉ cần ngươi có thể nguôi giận, muốn chém muốn giết, Triển mỗ không một câu oán hận!”
Thế nhưng bộ dạng hắn như vậy ở trong mắt Bạch Ngọc Đường lại thành một … hàm ý khác ──
Hài tử này từ nhỏ không có cha bảo hộ, nhất định thường thường bị người khi dễ, cho nên đối bất luận kẻ nào đều phải cẩn thận dè dặt như vậy, rất sợ làm cho người khác mất hứng, nếu không sao lại muốn bị người khác ngược đãi. (= =bbb hãn Tiểu Bạch sao ngươi có sức tưởng tượng phong phú vậy a!!!)
Hơn nữa bởi vì trong nhà không có trụ cột, hắn tuổi còn nhỏ liền phải gánh vác trọng trách của người đứng đầu gia đình. Thế nhưng lại biến một hài tử sáu tuổi tôi luyện thành kẻ từng trải như thế, tuổi còn nhỏ vậy mà đã học được cách xưng Triển mỗ. (⊙﹏⊙|||| cuồng hãn Tiểu Bạch ngươi có thể thay HM – tác giả đi viết ngược tâm …)
Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng nghĩ lòng chua xót không ngớt, hài tử này thực sự là… hảo đáng thương!
Nghĩ đến lại đau xót cực điểm, Bạch Ngọc Đường nhịn không được vươn đôi tay ôm chặt hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-nho-nho-mieu-lang-quan/1352488/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.