Lần trước, trên đường hồi phủ, Bạch Ngọc Đường ngẫu nhiên phát hiện mấy thư sinh đang mua bán đề thi.
Bạch Ngũ gia đứng trên nóc nhà, nhìn cảnh xuân tươi đẹp phía dưới thở dài.
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ cố chui vào, vốn không định xen vào việc của người khác, nhưng các người rơi vào tay Ngũ gia ta coi như các người xui xẻo! Bạch Ngọc Đường phất phất tay, dùng cách không chưởng điểm huyệt mấy thư sinh đang giao dịch, chỉ đứng trên cao trông chừng mấy tên thư sinh cũng không hạ xuống, không cần tốn nhiều sức cũng thu phục được một đám thư sinh. Thế nhưng…bây giờ làm sao đây? Làm sao gọi Triển Chiêu tới đây bắt người được?
Với khinh công của Bạch Ngọc Đường, từ nơi này trở lại Khai Phong Phủ gọi người chưa tới thời gian một chén trà, vấn đề là Ngũ gia lười! động! xen vào việc người khác đã là cực hạn, việc phiền toái như làm chân chạy, Bạch Ngũ gia tuyệt đối không muốn làm.
Sờ cằm suy nghĩ nửa ngày, Bạch Ngọc Đường nhặt một mảnh gạch vụn dưới chân ném vào người con mèo béo ăn uống no đủ đang nằm phơi nắng trên nóc nhà gần đó.
“Méo ngaoooo!” mèo béo phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, xù lông nhảy dựng lên, như hổ rình mồi gườm gườm nhìn Bạch Ngọc Đường.
Mèo béo: tên chuột nhắt lớn mật! cẩn thận miêu gia ăn sạch ngươi!
Bạch Ngọc Đường ra lệnh cho mèo béo: “Mày tới Khai Phong Phủ một chuyến, gọi đại vương của mày tới đây bắt người.”
(= ̄w ̄=) Mèo béo nói: “Meo?”
Bạch Ngọc Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580296/quyen-7-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.