Tối hôm qua mạc danh kỳ diệu bị ép buộc một đêm, nhóm thúc thúc phụ thân đều đang say giấc nồng, ngay cả Triển Chiêu chịu khó nhất bọn hôm nay cũng không đưa Bao đại nhân vào triều, thậm chí việc luyện công buổi sáng cũng bỏ vào việc ngủ nướng cùng Bạch Ngọc Đường. Chỉ có Triệu Tiểu Trăn lao động trẻ em số khổ, ngủ chưa được hai canh giờ đã bị Phúc Tuyền đào ra khỏi ổ tống lên triều sớm, ngồi trên long ỷ mơ màng buồn ngủ, tựa như bánh bao qua đêm, héo héo đát, nhiều nếp nhăn.
Lâm triều trước sau như một không có nội dung gì mới mẻ, sau khi Triệu Trăn đăng cơ, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, quốc nội không có thiên tai địch họa, biên ải không có hàng xóm quấy rối, trong ngoài triều đình cảnh tượng yên tĩnh hài hòa, gần đây chỉ có duy nhất một chuyện phiền toái, đó chính là thi hội ba năm một lần.
Từ mấy ngày trước, buổi triều sớm đã trở thành thiên hạ của quan viên Lễ bộ, mấy vị đại thần Lễ bộ râu tóc bạc phơ sức chiến đấu kinh người, người này ngừng, người kia tiếp, bla bla blo blo lải nhải từ đầu buổi cho tới hết buổi, nói từ đạo Khổng Mạnh sang đạo trị quốc, từ Tam Hoàng Ngũ Đế tới tam cương ngũ thường, có liên quan hay không liên quan đều bị lôi ra để nói. Mà mấy vị đại thần đó toàn thích nói kiểu trích dẫn điển tích điển cố vô hạn phát triển, hở một cái liền mở rộng đề tài, dưới sự cố gắng không ngừng của Lễ Bộ thượng thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580294/quyen-7-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.