Cửa thành cháy ảnh hưởng tới cá trong chậu, Triệu Tiểu Trăn chớp chớp mắt, khuôn mặt bánh bao sầu mi khổ kiểm không thể vô tội hơn, chỉ thiếu mỗi việc viết chữ “oan” to đùng lên trán, tới Khai Phong Phủ gõ trống kêu oan ba ngày ba đêm.
Triệu Tiểu Trăn có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, vì sao Bạch gia phụ tử đấu nhau, người xui xẻo luôn là ta? Ngoại trừ châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu, không gió dậy sóng, chọc gậy bánh xe ra, ta cũng chỉ ra một ít chủ ý tồi, thật sự chỉ có một chút xíu xiu thôi hà! Còn lại cái gì cũng không có làm!
(= ̄w ̄=) [Mặt chính trực]
Triển Thanh Mang dụi dụi mắt ngáp dài một cái, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn chằm chằm Triệu Trăn, Triển Thanh Mang với suy nghĩ đơn thuần mà thẳng thắn, hoàn toàn không trang bị phương thức uyển chuyển cự tuyệt như ‘bưng trà tiễn khách’, có suy nghĩ gì đều viết rõ trên mặt. Tỷ như hiện tại, Triển Thanh Mang dùng ánh mắt trong veo hỏi Triệu Trăn — sao ngươi còn chưa đi?
Triệu Trăn: “………”
Đi đến đâu cũng bị ghét bỏ, chẳng lẽ trẫm có mệnh cô đơn lẻ bóng?!
Triệu Trăn rời đi, cước bộ thực nặng nề, chậm rì rì, quẹt a quẹt, trong đầu nghĩ 108 tư thế lừa dối qua cửa, đứng trước cửa phòng hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cửa ra, phát hiện Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Thừa Ảnh ba người đang hài hòa ngồi uống trà cùng với nhau. Tuy rằng không quá vui vẻ nhưng không khí cũng thập phần hòa hợp, hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580291/quyen-7-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.