Đang yên đang lành đấu thơ, sao đột nhiên lại có người chết? trong đại sảnh tuy rằng kín người hết chỗ nhưng chung quy đều là chi sĩ uyên bác tham gia khoa cử, mọi người đều thất kinh một trận, dưới sự điều hành của Triển Chiêu, rất nhanh tất cả đã khôi phục bình tĩnh, cuối cùng không phát sinh sự kiện dẫm đạp lên nhau.
Triển Chiêu từ lầu hai bay xuống, nói rõ thân phận tiếp quản hiện trường án mạng. Trước lúc Triển Chiêu rời đi đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường ý bảo — coi chừng Triệu Trăn. Người đọc sách đều có trí tuệ, Triệu Tiểu Trăn lại càng không phải đèn cạn dầu, bại lộ thân phận cũng không phải chuyện đùa.
Ngự Miêu đại đại vừa nhẹ nhàng vừa soái khí lại sắc bén, Triệu Tiểu Trăn hai mắt lóe sáng vô cùng hâm mộ, cũng muốn từ trên lầu 2 uy vũ nhảy xuống như vậy, cho dù phải mất trăm ngàn hoàng kim cũng không từ! Triệu Tiểu Trăn xắn tay áo, nhấc vạt áo, tay chân lóng ngóng trèo lên lan can, vừa định buông người nhảy xuống liền bị Bạch Ngọc Đường túm đai lưng xách trở về: “Thành thật chờ, không được quấy rối.”
Triệu Tiểu Trăn không phục: “Ta quấy rối lúc nào?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Bản thân ngươi chính là phiền toái.”
Dân chúng toàn thành đều biết, tiểu hoàng đế trên long ỷ rất thích đi dạo phố, mỗi ngày bám gót Triển đại nhân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mỹ kỳ danh viết “thể nghiệm và quan sát dân tình”. Sĩ tử tham gia thi hội tự nhiên không phải ngốc tử, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580287/quyen-7-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.