Triệu Tiểu Trăn mệt mỏi không ngừng thay đổi tư thế ngủ, cuối cùng ngủ tới mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã sớm đi ra ngoài, không ai ra vào quấy rầy Triệu Tiểu Trăn, bởi vậy cả tòa nhà im ắng, ngay cả tiếng líu ríu quấy nhiễu cũng không có, hoàn toàn thanh tịnh. Triệu Tiểu Trăn ôm chặt Thừa Ảnh khò khò ngủ say, Thừa Ảnh bị ép không xoay được người, đơn giản vừa ôm bánh bao vừa luyện nội công.
Triệu Tiểu Trăn bị cơn đói bụng đánh thức dậy, bụng ùng ục sôi vang, khơi dậy cảm giác dường như đã từng quen thuộc, phảng phất quay lại thời gian khi vừa mới xuyên không về đây. Triệu Tiểu Trăn mơ mơ màng màng đứng dậy, phịch mông ngồi lên bụng Thừa Ảnh dụi dụi mắt, thuận tay cầm tay áo Thừa Ảnh lên lau nước miếng, coi việc khi dễ Thừa Ảnh trở thành thể dục buổi sáng.
Phương thức thể dục buổi sáng quỷ dị kiểu này, đến xác chết còn muốn bật nắp quan tài vùng dậy, huống chi là Thừa Ảnh vẫn còn sống nhăn răng!
Thừa Ảnh rối rắm nhìn tay áo nhiễu đầy nước miếng của mình: “Hoàng thượng sớm.”
Triệu Tiểu Trăn khoái trá vặn vẹo cái thân lười biếng: “Không thèm chào ngươi.”
Thừa Ảnh nhếch khóe miệng khẽ cười, bỗng nhiên không báo trước bật người ngồi dậy, khiến Triệu Tiểu Trăn đang vặn vẹo thân lười không kịp đề phòng, ngồi không vững suýt thì lăn quay xuống đất, trước khi mặt bánh bao tiếp xúc thân mật với sàn nhà, đã được Thừa Ảnh nhanh tay cứu trở về.
Mọi chuyệt phát sinh quá nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580283/quyen-6-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.