Sau khi ăn cơm chiều xong, Triển Chiêu quấn lấy Triển nhị thúc hỏi thăm chuyện [Quỷ phủ thần công]. Triển nhị thúc ngẫu nhiên không đáng tin nhưng đại đa số thời gian vẫn có chút đáng tin: “Hồi trẻ ta từng vào Nam ra Bắc hàng yêu phục ma, vượt qua núi Ngũ Nhạc, tới tận Tây Vực từng thấy ‘Quỷ phủ thần công’ một lần.”
Triển nhị thúc gặm quả lê mặt không chút thay đổi nói: “Hình như là mấy chục năm trước, mấy tên sa phỉ (cướp sa mạc) giảo hoạt ngẫu nhiên phát hiện một tòa phế tích trên sa mạc mênh mông, phế tích này vào lúc đặc biệt mỗi tháng sẽ sinh ra ảo giác, đám sa phỉ này coi nó là [thần linh] lừa bịp dân chúng sa mạc ngu muội nhát gan, mỗi tháng đều tiến cống một số lượng lớn lương thực và nước uống cho chúng, còn dâng cho bọn chúng vô số thiếu nam thiếu nữ cho chúng chơi đùa.”
Triển Thanh Phong nhíu mày: “Sao chưa nghe ngươi nói?”
Triển nhị thúc nháy mắt mấy cái: “Quên mất, đệ cũng không phải trẻ con việc gì cũng phải báo cho huynh.”
Bạch Cốc nhận vai trò giải thích: “Triển lão Nhị mỗi lần bị người ta khi dễ đều chạy về tìm Triển lão muộn khóc kể, không khóc kể chính là không bị khi dễ.”
Triển nhị thúc trừng mắt lườm Bạch Cốc một cái, phồng má nhai lê: “Đám sa phỉ kia không còn nhân tính, không chuyện ác nào không làm, đúng là võ lâm bại hoại, dùng đủ mọi thủ đoạn từ đốt giết đến đánh cướp…đoạt được vô số tiền tài cùng xe ngựa. Bọn chúng còn khiến thiếu nữ cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580280/quyen-6-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.