Trước là ám sát, sau là mưu phản, quá trình thanh thản lữ hành của Triệu Trăn phải đặt dấu chấm hết trước thời hạn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn muốn tới Hãm Không đảo, Công Tôn và Bàng Thống phụng mệnh đưa Triệu Trăn hồi cung trước. Triệu Trăn ôm ngực tâm tình vô cùng u buồn cáo biệt Triển Chiêu lưu luyến không rời cùng hoan hỉ không thèm giấu Bạch Ngọc Đường, bị Thừa Ảnh dùng tới cả chiêu túm, trói, kéo, buộc lên xe ngựa, tội nghiệp khởi giá hồi cung…
Bạch Ngũ gia nắm chặt tay nhìn lên trời cao: ngày giải phóng trời tươi sáng biết bao, cuối cùng cũng thoát được thằng con ghẻ!
Trải qua vài lần ám sát, Thừa Ảnh hoàn toàn tỉnh ngộ — phụng dưỡng một vị Hoàng đế thích lượn đường, cho dù là ảnh vệ có bọc kín Triệu Trăn lại thì thích khách nên đến vẫn sẽ đến, nên bị lộ hành tung vẫn bị lộ. So với việc thần hồn nát thần tính còn không bằng binh đến tướng chặn, nước đến đê chắn, cứ đi theo ngài ấy thôi!
╮(╯▽╰)╭ Con người ấy mà, một khi học được đã nghèo còn gặp cái eo thì sẽ cảm thấy cuộc đời đều trở nên rộng rãi sáng sủa hơn.
Gấp rút lên đường rất nhàm chán, vừa đi đường chính vừa gấp rút lên đường càng nhàm chán hơn. Triệu Trăn không chỉ một lần nói với Bàng Thống “Không đi đường chính, không được nhiễu dân” ( Triệu Trăn: hu hu, đừng có đoạt nốt giải trí cuối cùng của ta a.) Bàng Thống gương mặt băng sơn, giương cao đại kỳ (cờ lớn) của Bát Hiền vương, lấy bất biến ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dong-nhan-hoang-thuong-van-tue/1580229/quyen-4-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.