Lúc Triển Chiêu tỉnh lại đã là buổi chiều, cô y tá nhỏ đang thay ống truyền dịch mới, đôi mắt y khẽ chớp, ánh vào trong mắt là không gian trắng toát, xa lạ cực độ.
Cô y tá nhỏ kế bên nhìn người xinh đẹp này tỉnh lại, mặt đỏ bừng nhìn thẳng y, ngăn không được nụ cười duyên tràn khỏi khóe môi.
“Dám hỏi…… là cô nương cứu tại hạ sao?” Thanh âm khàn khàn vẫn dễ nghe như cũ.
“Phụt, cô nương? Anh vẫn đang đóng phim sao?” Cô y tá nhỏ nghe nói người này giữa lúc tập phim cổ trang thì bị người đánh, có lẽ là đánh trúng đầu, trong phim hay ngoài phim cũng không phân rõ được. Cô nhấn nút gọi bên giường, thông báo cho bác sĩ bệnh nhân đã tỉnh.
Bộ đồng phục với tay áo và chiếc váy ngắn được may hợp lý của cô y tá nhỏ rơi vào mắt Triển Chiêu, bốn chữ ‘phi lễ vật thị’ ngay lập tức hiện lên trong đầu, khiến y xấu hổ hốt hoảng, hai má ửng hồng dời đi ánh mắt, trong lòng thấy khó hiểu, y phục kỳ quái lại lộ liễu như vậy, Triển Chiêu sấm lâu gặp nạn, chẳng lẽ lại được nữ tử yên hoa này cứu lên đặt ở đây? (thì ra ngài cho rằng y tá người ta là nữ tử thanh lâu).
“Tại hạ…..” Triển Chiêu lại hỏi, nhưng bị cắt ngang.
“Ai da, cậu tỉnh rồi?” Một người cao to sang sảng từ cửa bước vào, cô y tá quay tới quay lui ngắm ngắm dưỡng mắt, xong lễ phép gật đầu quay lại công việc.
“Có chỗ nào không thoải mái không? Cậu mất máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355570/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.