Cứ như phía sau có yêu quái đuổi theo, Ngũ Kinh Hoàn cầm lấy túi đồ mới A Hàn vội vã bao lại đưa cho, kéo Triển Chiêu tông cửa xông ra ngoài, xa xa vẫn còn nghe tiếng la ai oán của ông chủ, như tiếng oán phụ chiêu hồn.
Chạy thẳng đến hơn mười thước, Triển Chiêu phía sau đột nhiên sằng sặc cười ra tiếng, Ngũ Kinh Hoàn dừng lại quay đầu, hiểu được vì sao y cười, đỏ mặt tía tai: “Cười cười cười! Cười chết cậu luôn đi!” Lão thử giơ chân.
“Xin, xin lỗi, ha ha ha......” Trong miệng xin lỗi, nhưng không ngăn được tiếng cười, “Ngũ huynh, thật là hảo nhân duyên, người gặp người thích.” Triển Chiêu hiếm khi trêu chọc, Ngũ Kinh Hoàn vừa bực vừa tức nhưng trong lòng lại rất vui.
“Muốn hay không! Nhường cho cậu!”
“Triển Chiêu cảm tạ không dám nhận, ha ha......”
Ngũ Kinh Hoàn xụ mặt không bao lâu, cũng theo y cất tiếng cười vang.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mong mỏi nhất chính là ngươi quên đi cái chết ở Trùng Tiêu lâu, quên đi sự mỏi mệt của thế gian, sau đó một đời đều là cười thế này.
Đêm cũng dần tiến đến, ánh đèn rực rỡ từng điểm chớp động, hai người dùng xong bữa tối, Ngũ Kinh Hoàn tựa hồ chưa hết hưng trí, còn chưa có ý định quay về.
Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu một cửa hàng, a một tiếng, nói Triển Chiêu chờ anh, sau đó vào cửa, không lâu sau cầm một vật hình trụ bằng sắt, Triển Chiêu không biết là vật gì, Ngũ Kinh Hoàn cũng không đáp, chỉ nói: “Chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355534/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.