Phim đã quay đến đoạn Bạch Ngọc Đường nháo Đông Kinh, vẫn như xưa bạch y hoa quý phiên phiên tiêu sái, Triển Chiêu đã thay hồng bào và mũ đen cao tua rũ dành cho hộ vệ, hai người cùng song hành phi nhanh.
Giữa trưa nghỉ ăn cơm, hai đối thủ trong phim ngồi ăn cùng bàn, Ngũ đại đạo diễn một khắc cũng không rảnh rỗi, hộp cơm còn chưa mở đã nhận được điện thoại rời khỏi chỗ ngồi.
Ngày nào cũng ăn cơm hộp, bất luận có phong phú thế nào Tề Phóng cũng ghét chết được, đũa tre cứ đảo tới đảo lui trên món ăn, cứ ăn một miếng là mặt lại nhăn, chưa được mấy miếng, đưa mắt lên nhìn Triển Chiêu, người kia ngồi rất đoan chính, ngay cả dáng ngồi ăn cũng rất quy củ, cứ như linh hồn của y từ trước đến giờ chưa từng nghiêng lệch.
Cách ăn đó, tuy nhiên lại cho người ta loại cảm giác người ăn chẳng rõ mùi vị.
Tề Phóng cắn đũa tre, ngừng ăn, đột nhiên mở miệng: “Triển Chiêu.”
Lúc ăn thì không được nói, Triển Chiêu từ trước giờ vẫn như thế, nhưng Tề Phóng và người ở đây có thói quen tùy hứng, thích trong lúc ăn tám chuyện, nghe Tề Phóng đột nhiên gọi, y nuốt cho xong thức ăn trong miệng, buông đũa ngẩng đầu trả lời: “Tề huynh có chuyện gì?”
Tề Phóng đã quen với ngôn từ giọng điệu cổ của người này, không để ý, hỏi thẳng: “Cậu hình như không thích diễn phim với tôi hả?”
Trán Triển Chiêu khẽ lay động, mỉm cười đáp: “Tề huynh… suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355525/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.