Lúc A Tử cầm súng xuống xe đã cảm thấy kỳ quái, mấy tên tiểu tử kia nhìn thấy vật trên tay anh tựa hồ rất ngạc nhiên.
A Tử bắn trước mấy phát khống chế người, khiến đám người kia nghe thấy kinh ngạc nhìn nhau nói: là thật đó!
Cái gì mà thật với giả? Chẳng lẽ cái đám chặn đường đánh người này chỉ là đi đùa?
A Tử cười lạnh, ra đám này toàn là ‘mấy anh bạn nhỏ’, một phát súng bắn ra cũng như đánh chuột.
Đao tới gậy tới quyền tới cước tới… nhưng súng đâu?
Đi công kích lão nhị của Triệu thị kẻ ngốc đều biết, sao có thể không mang theo hỏa lực cường đại mà đánh?
Người bên cạnh tựa hồ ít dần, đa phần đều nằm trên đất ôm tay ôm chân khóc lóc đau đớn.
A Tử tay vẫn không ngừng, lại bắn một phát vào đùi một tên, kéo lên cái tên sắp ngã xuống, họng súng chỉ thẳng vào huyệt thái dương, dữ dằn nói: “Câm miệng!”
Tên kia cảm nhận được nỗi sợ hãi khôn cùng, ngậm chặt miệng, nhưng cổ họng khống chế không được phát ra thanh âm lập cập.
Quay đầu nhìn lại, mày nhíu càng chặt.
Bên kia đang hỗn chiến – không, hỗn loạn chỉ có đối phương thôi.
Ba bốn mươi người đấu một, so với A Tử bên này số người hơn gấp đôi. Một đám người cùng xông lên, nhưng không có chút ăn rơ nào, tận dụng triệt để mọi loại đấu pháp, nhưng vòng vây quanh thân Triển Chiêu thật sự là quá hẹp, Triển Chiêu cũng hiểu rõ đối phương chỉ là hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355519/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.