Triệu nhị trông thấy thần tình của Triển Chiêu, đột nhiên không biết làm sao mở miệng.
Ly rượu vang lên leng keng lạch cạch, tiếng nhạc dạo vang lên giữa tiếng người thầm thì to nhỏ, lấp vào khoảng không này.
Quá khứ trói buộc ra sao, so ra đều không bằng hiện tại, Triệu Mãn Thu dần dần dâng lên một loại phiền não và tức giận, lảm bẩm “Một người lo chuyện bao đồng, một người tự mình đa tình, còn có một người đâu! Tâm có nơi có chốn rồi sao?” lại đổ vào miệng mấy hớp rượu.
“Cậu có biết không…!” Thanh âm cậu ta bỗng nhiên cao lên, gấp rút gọi hồn phách Triển Chiêu quay lại, cậu dừng một lát, giống đứa trẻ biết mình làm sai, từ trên cao lại từ từ thấp giọng xuống nói tiếp: “Biết không… Kinh Hoàn cậu ta, cậu ta…” Lời cuối một chữ cũng không đẽo gọt ra được. Ai nói cậu ta lưỡi sáng như hoa sen (*miệng lưỡi dẻo quẹo)? Hiện giờ đến cả một nụ cũng nở không ra!
Triển chiêu nghe đến tên này, khóe miệng ngậm chặt, hình dạng cười như không cười, đôi mắt kia lại chưa dời đi khỏi hướng cũ, ngọn đèn nhỏ trên cao chiếu vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của y, Triệu Mãn Thu thế mới biết Triển Chiêu có một hàng mi rất dài, dưới ánh đèn rợp thành bóng, má như bạch ngọc, đôi mắt kia bị bóng đêm che lấp, vừa sáng vừa trầm, đọc không ra ý vị.
“Ngũ huynh… tâm rất tốt, vì Triển Chiêu lao lực bôn ba, phiền thần thương thân, Triển Chiêu hổ thẹn… thật sự, không cách gì hồi báo.”
Triệu nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-mieu-dai-trong-dau/2355509/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.