Chương trước
Chương sau
Sau khi Tạ Bình Qua đáp lời, bộ phận dây thép bắt đầu vận hành thiết bị.

Cho rằng đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua treo dây thép, bộ phận dây thép trước tiên giảm tốc độ để cậu thử cảm giác.

Không thể không nói, quyết định này rất sáng suốt.

Tạ Bình Qua vốn cho rằng treo dây dễ hơn dùng dây mượn sức, nhưng sau khi thực sự được kéo lên, cậu mới phát hiện treo dây khó chịu hơn nhiều so với dùng dây mượn sức.

Dùng dây mượn lực thì cậu có thể tự làm chủ, quyết định làm gì hay không làm gì hoàn toàn do cậu quyết định, nhưng treo dây thì khác, cậu là người bị dây thép điều khiển, mà cậu còn phải hoàn thành động tác trong khi bị điều khiển.

Tạ Bình Qua nghĩ thầm quả nhiên không có công việc nào là dễ, cậu không nên đánh giá thấp độ khó của phim võ thuật dựa trên kinh nghiệm trước đây.

Mang theo suy nghĩ này, thái độ của Tạ Bình Qua trở nên đoan chính hơn khi hoạt động theo quỹ đạo dây thép.

Nhưng ngay cả như vậy, hiệu quả cuối cùng chỉ là hơn một nửa so với những gì cậu mong đợi.

Cậu cau chặt mày, câu đầu tiên sau khi đáp đất chính là "Xin lỗi, tôi phát huy không được tốt lắm".

Tạ Bình Qua nói lời này là lời thật lòng, nhưng lọt vào tai người khác thì người ta lại tưởng tai mình có vấn đề.

Nói thật, tuy rằng bọn họ kêu Tạ Bình Qua thử, nhưng cũng chỉ là thử một cái mà thôi; tuy rằng bọn họ có chút hy vọng, nhưng trong lòng đều biết, đây là hy vọng viển vông, bọn họ cũng không thật sự cho rằng Tạ Bình Qua có thể làm tốt.

Không ngờ Tạ Bình Qua có thể khiến bọn họ khiếp sợ trong lần đầu thử nghiệm.

Cậu thật sự là lần đầu treo dây thép sao? Có bị ổn quá không vậy? Cậu không cảm thấy bất an sao?

Đến khi chính thức thử lần hai, Tạ Bình Qua đã không còn làm bọn họ khiếp sợ nữa mà là trợn mắt há hốc miệng.

Vương Hoa bị thương thật ra dung mạo cũng không tệ, dáng người hắn và Tạ Bình Qua tương tự nhau, hàng năm đều làm võ thế cho nam một nam hai là có thể nhìn ra dáng người cũng không tồi, nhưng Vương Hoa chỉ là... Không thể nào lên diễn chính thức với tư cách là một diễn viên bình thường được.

Bởi vì hắn không giữ được tâm trạng thoải mái trước ống kính, hắn chỉ giữ được sự tự nhiên khi máy quay không nhắm vào mặt hắn lúc đóng thế, chỉ cần hoàn thành những động tác khó, không cần diễn xuất.

Nhiều diễn viên thì ngược lại, họ có thể thoải mái xử lý trước ống kính nhưng lại không thể ổn định hoàn thành các động tác khó khi treo dây.

Dáng người vốn ưa nhìn lại trở nên vụng về, khuôn mặt vốn ưa nhìn lại trở nên dữ tợn... Đây là lý do vì sao một số người đánh diễn đẹp nhưng ngoại hình khó coi.

Tạ Bình Qua chắc chắn là kiểu người đánh diễn đẹp, thậm chí không chỉ đẹp thôi đâu.

Trên người cậu có loại khí thế đánh đâu thắng đó, không sợ gì cả. Loại khí thế này góp phần giúp cậu thành công trong giai đoạn đầu tiên và đánh giá ca khúc chủ đề khi vũ đạo không quá hoàn hảo, đồng thời nó cũng góp phần vào thành công của màn trình diễn cá nhân của cậu.

Không cần nhìn mặt, thậm chí không cần người khác làm nền, Tạ Bình Qua vừa xuất hiện, mọi người đều có thể cảm giác được cậu là nhân vật chính!



Huấn luyện viên võ thuật thấy cậu đang cố gắng thuyết phục bộ phận dây thép làm lại, cả người rơi vào trạng thái xuất thần.

Trợ lý đạo diễn cũng không hơn gì hắn, nhưng trợ lý đạo diễn không có ngẩn ra, ngược lại hưng phấn nói: "Lão Liên, chúng ta giữ cậu ấy lại đi!"

Không chỉ vậy, trợ lý đạo diễn còn tưởng tượng về tương lai: "Tôi nghĩ cậu ấy rất phù hợp với vai võ phụ. Nếu có cơ hội, cậu ấy thậm chí có thể từ hậu trường bước lên sân khấu và trở thành minh tinh võ thuật tiêu biểu."

Trí tưởng tượng của trợ lý đạo diễn khiến Liên Ngũ tỉnh táo lại.

Hắn cạn lời nhìn đối phương: "Có phải cậu quên gì rồi không, cậu ta không phải hậu bối cần chúng ta dìu dắt, cậu ta là nghệ sĩ đã debut, còn là một nghệ sĩ có cả đống fans. Để cậu ta làm võ phụ? Cậu nghĩ hay ghê."

Câu này như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt trợ lý đạo diễn, khiến hắn uể oải.

Phải rồi ha, Tạ Bình Qua đã là minh tinh, còn là đại minh tinh có rất nhiều fans...

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tạ Bình Qua vẫn còn đang thuyết phục bộ phận treo dây thép.

Liên Ngũ trực tiếp đi tới, ngăn cản cậu: "Được rồi, không cần thử nữa, vậy là được rồi."

Tạ Bình Qua không hiểu gì nhìn hắn, Liên Ngũ biết cậu có thể làm tốt hơn, nhưng mà...

"Như bây giờ là tốt rồi, cậu chỉ là đóng thế, không cần làm quá hoàn hảo làm gì, bởi vì vai diễn này không phải của cậu."

Giống như trợ lý đạo diễn ban nãy, Liên Ngũ cũng dùng một câu tạt cho Tạ Bình Qua tỉnh táo lại.

Cậu nghe đối phương hỏi "lúc quay chính thức có thể làm giống trình độ vừa rồi không, thậm chí là bớt lại một chút" thì im lặng một lát rồi gật đầu.

Chắc được... Cậu sẽ cố gắng.

Tạ Bình Qua nghĩ vậy, mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng vì để hoàn thành công việc tốt hơn, cậu còn cực kỳ nghiêm túc nghĩ xem nên hoàn thành yêu cầu như thế nào.

Võ thế không cần trang điểm nhưng cần phải có tạo hình tương tự. Tạ Bình Qua được trợ lý đạo diễn dẫn đi tạo hình cùng các võ thế khác, trang phục cổ đại phức tạp từng lớp từng lớp mặc lên người cậu, đến khi mặc xong lớp cuối cùng, nhà tạo mẫu đang đứng ngáp bên cạnh bỗng tỉnh táo lại.

Hắn thấy là lạ nên đi tới, quan sát cậu từ trên xuống dưới, muốn dùng ngón trỏ chạm vào sườn mặt cậu nhưng bị cậu tránh đi.

Hắn cũng không tức giận, ngược lại phát ra tiếng "chậc chậc", nói: "Cậu thoa lớp phấn tối màu đúng không? Vốn phải trắng hơn chút chứ nhỉ? Dáng người cũng dưỡng rất..."

Hắn vừa nói, nội tâm có hơi ngo ngoe rục rịch: "Lát nữa tan tầm thì đến đây, tôi trang điểm lại cho cậu, làm xong trọn bộ tạo hình xem, tôi thấy cậu đặc biệt hợp với cổ trang..."

Nhà tạo mẫu liên miên không ngừng, trợ lý đạo diễn nghe xong vẻ mặt mờ mịt: "Trang điểm? Bình thường cậu ấy có trang điểm hả?"

Nhà tạo mẫu không khách khí trợn trắng mắt: "Đương nhiên. Tôi nói chứ đám thẳng nam bên ngoài thì thôi đi, các cậu làm trong đoàn phim chẳng lẽ nhìn không biết ai trang điểm rồi hay chưa à?"

Trợ lý đạo diễn nghiêm túc nhìn một hồi rồi mới do dự gật đầu: "Nhìn kỹ sẽ nhận ra, nhưng ai lại rảnh rỗi đi nhìn kỹ mặt của một cậu nhóc chứ, quá đáng khinh..."

Nhà tạo mẫu tức muốn xỉu, đuổi người đi luôn.

Trợ lý đạo diễn cũng biết mình nói sai, lập tức cút đi, vừa đi vừa nhịn không được quay đầu nhìn bóng lưng Tạ Bình Qua, thầm nói: Tạ Bình Qua trông như vậy đã rất thanh tú rồi, vậy mà lại đang thoa phấn tối màu? Vậy mặt mộc của cậu rốt cuộc đến cỡ nào? Hình như cậu debut từ chương trình bình chọn, mình có cần đi lục lại ảnh lúc cậu còn trong chương trình không?

Lúc trợ lý đạo diễn đang suy nghĩ, mọi người đều đã đến phim trường.

So với buổi sáng, bây giờ nơi này có rất nhiều người và máy móc.

Mọi người vừa nhìn thấy Tạ Bình Qua đều sửng sốt, đạo diễn định nói câu "vì sao không trang điểm cho cậu ta" thì hoảng hồn nuốt xuống.

Suýt nữa quên mất Tạ Bình Qua không phải nam chính của bọn họ, cậu chỉ tới ghi hình chương trình, đúng vậy, ghi hình ở tổ võ thuật... Không đúng, cậu tới tổ võ thuật vậy mặc thành như này để làm gì?

Liên Ngũ lập tức đi qua kể lại tình hình, vừa khen ngợi trình độ của Tạ Bình Qua tuyệt đối không kém hơn Vương Hoa, vừa đảm bảo hắn đã dặn Tạ Bình Qua đừng làm quá nổi bật.

Đạo diễn còn chưa rõ hết tình hình của Liên Ngũ và Tạ Bình Qua, cảm thấy đầu hơi trướng.

Đây là vấn đề trình độ đánh võ có cao hay không hả? Không thấy mặt nam chính bên kia xanh mét hết rồi sao?

Cố tình Liên Ngũ không có năng lực nhìn mặt đoán ý, hắn tưởng đạo diễn không tin tưởng trình độ của Tạ Bình Qua, nói với đạo diễn có thể để cậu thử trước, không hài lòng thì thôi.



"Được." Cuối cùng đạo diễn cũng đồng ý.

Hắn không chỉ để Tạ Bình Qua làm thử, mà còn kêu mọi người ở những tổ nhỏ khác đứng vào vị trí của mình, dựa theo vị trí quay chính thức.

Tạ Bình Qua nhớ Liên Ngũ có dặn có thể bớt một chút, nhưng lần thứ ba treo dây thép, cậu đã quen với đạo cụ này, dù có cố thế nào cũng không có cách nào để thu liễm lại, chỉ có thể duy trì trạng thái như lúc trước.

Ban đầu Liên Ngũ không rõ vì sao hắn đã đảm bảo với đạo diễn rồi mà mặt mày đạo diễn còn nhắn nhó, sau khi quay thử xong, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.

Tạ Bình Qua thật sự không giống võ thế chút nào, nếu nói trong trạng thái bình thường thì cậu còn giống võ thế, nhưng cậu vừa lên dây thép thì độ giống nhau đó giảm xuống 60%, cộng thêm mặc cổ trang phức tạp giống diễn viên chính, độ giống lại giảm thêm 20% nữa.

Bất kể Tạ Bình Qua có thu liễm thế nào cũng hoàn toàn không che giấu được bản thân cậu.

Quá chân thật, quá thu hút sự chú ý.

"Ngừng, phải đổi người." Đến Liên Ngũ còn nhận ra, càng đừng nói đến đội ngũ của nam chính.

Người đại diện sắc mặt xanh mét cường thế đi tới: "Đạo diễn Tôn, đoàn phim các ông muốn nâng người là nâng như vậy đúng không? Muốn dẫm lên nhà chúng tôi để thượng vị hả?"

Đạo diễn đau đầu: "Không phải muốn nâng người... Thế thân trước đó xảy ra chút chuyện tối hôm qua nên mới để cậu ta lên."

"Đạo diễn Tôn, lời này ông nói không thấy lạ sao, thế thân trước đó xảy ra chuyện vào tối hôm qua, hôm nay các ông đã tìm ra người mới tốt hơn hắn?" Người đại diện dùng một câu "chính ông cũng thấy hợp lý sao" khiến cho đạo diễn á khẩu.

"Cậu ta không phải nhân viên đoàn phim chúng tôi. Trước đó nhà làm phim chắc cũng có báo với các cậu rồi đúng không? Chủ đề cuối cùng của 《 Mạc Hậu Chi Vương 》 là phim trường, sẽ quay ở đoàn phim chúng ta, cậu ta là khách mời phi hành."

Nghe vậy, người đại diện thiếu chút nữa quên mất mình muốn nói gì, ngay cả nam chính đi theo tới cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Bình Qua.

Liên Ngũ chạy đến kể lại tình hình cho cậu, nhưng kỳ thật không cần hắn nói, Tạ Bình Qua đã nghe được câu "đổi người" và đoạn đối thoại sau đó.

Cậu không nói gì thêm, chỉ cúi đầu tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nói "xin lỗi" với Liên Ngũ.

Liên Ngũ thấy cậu không chút oán giận, ngược lại trông có chút cô đơn, lập tức đồng tình với những người dưới đài vào giai đoạn buổi biểu diễn đầu tiên.

Hắn do dự vỗ vỗ vai Tạ Bình Qua, muốn an ủi cậu nhưng lại không biết nên nói gì, sau một lúc lâu chỉ thốt ra một câu "sau này cậu sẽ có vai diễn cho riêng mình", rồi lại quay về tìm đạo diễn, nghiên cứu xem cảnh này nên quay thế nào.

Mặc dù Liên Ngũ an ủi rất vụng về, nhưng Tạ Bình Qua vẫn cảm nhận được đối phương đang an ủi cậu, cậu không hiểu vì sao hắn lại muốn an ủi cậu.

Là một thí sinh từng trải qua cuộc thi bình chọn mà mọi người đều muốn đạt được C vị, Tạ Bình Qua có thể hiểu được suy nghĩ của đội ngũ nam chính ở một mức độ nào đó, cậu xin lỗi Liên Ngũ chỉ vì cậu cảm thấy nếu không phải do cậu, bọn họ đã có thể nghĩ ra phương án thay thế tốt hơn, sẽ không khiến người khác nghi ngờ bọn họ có tư tâm, không phải xin lỗi vì lý do "tiểu đáng thương không có bối cảnh không có hậu trường sợ bị người khác bắt nạt và lo lắng bị bôi đen".

Còn về phần cô đơn lại càng không có, cậu chỉ cụp mắt có chút tiếc nuối rồi tự hỏi không biết có cách nào khắc phục không thôi...

Đúng vậy, Tạ Bình Qua không chú ý đến những gì vừa xảy ra, mà là nghiêm túc nghĩ cách khắc phục giúp tổ võ thuật.

Cậu trước đây chưa từng treo dây thép nên không biết tình huống, bây giờ làm xong, cũng hiểu được những điều cần thiết để hoàn thành động tác, điều cần hiểu là tại sao người khác không thể hoàn thành.

Đạo diễn quyết định quay những cảnh không cần võ thế trước, các võ thế đều rút xuống hết, Tạ Bình Qua tìm vài người hỏi tình hình, lại nhìn nam chính đang quay phim, sương mù trong đầu cuối cùng cũng tan đi.

Cậu tìm Liên Ngũ — người đang hết đường xoay sở, nhỏ giọng nói gì đó làm mắt hắn sáng lên.

Hắn không chút do dự thì thầm vài câu với trợ lý đạo diễn, sau đó gọi một võ thế có dáng người tương đương Tạ Bình Qua, dẫn hai người rời khỏi phim trường, tìm một nơi yên tĩnh cho Tạ Bình Qua thử.

Phương pháp của Tạ Bình Qua rất đơn giản. Cậu lấy một sợi dây thừng rất dài ném qua một cành cây và mắc vào để tránh cho nó di chuyển qua lại, sau đó buộc đầu còn lại quanh eo, một tay nắm chặt: "Sở dĩ hắn không cách nào hoàn thành động tác là vì điểm dùng sức của mọi người là ở thắt lưng, mà thắt lưng của hắn không có lực như Vương Hoa và những người khác."

Tạ Bình Qua nói xong thì nhảy lên, đồng thời thả lỏng tay, trong nháy mắt đã treo lơ lửng trên không trung. Cậu lại quấn đầu kia quanh eo, thả lỏng tay và thể hiện các động tác trong trạng thái lơ lửng, khiến Liên Ngũ gật đầu liên tục: bình thường bọn họ đúng là dùng sức như vậy.

Tạ Bình Qua thấy hắn đã hiểu thì nói tiếp: "Nhưng nếu chỉ muốn hoàn thành các động tác tương tự, dùng sức tay cũng có thể."

Tạ Bình Qua nói xong, đặt một tay lên bụng, một tay sau lưng.

Thoạt nhìn, động tác này trông giống hệt động tác của nam chính, nhưng thực tế là Tạ Bình Qua hai tay giữ sợi dây, sau đó dùng lực ở tay, kết hợp với lực ở eo, nhanh chóng hoàn thành động tác vừa rồi.

Mắt Liên Ngũ sáng rực lên. Hắn thấy võ thế kia vừa kinh ngạc vừa nóng lòng muốn thử: "Tôi cảm thấy mình có thể."

Tạ Bình Qua gật đầu: "Hẳn là không thành vấn đề, hơn nữa nếu như cậu đã quen với dây thép, dùng dây thép hoàn thành động tác sẽ dễ dàng hơn dây thừng, bởi vì nó sẽ cho cậu thêm chút lực?"



Câu cuối cùng Tạ Bình Qua nói không chắc lắm, nhưng thế là đủ rồi.

Liên Ngũ không để võ thế thử bằng dây thừng, bởi vì hắn biết trình độ của Tạ Bình Qua, người bình thường sẽ không làm được như vậy, vì vậy hắn lại mang một người trở lại, để võ thế trực tiếp đến bộ phận treo dây thép để thử.

Đạo diễn thấy Liên Ngũ vẻ mặt hưng phấn trở lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn là người có tiếng nói lớn nhất ở đoàn phim nhưng không có nghĩa là người có tư lịch sâu nhất trong đoàn phim, kỳ thật tư lịch sâu nhất là Liên Ngũ.

Người này có tư lịch chuyên sâu và mạng lưới quan hệ rộng, đó là lý do tại sao đạo diễn nhận ra Tạ Bình Qua có thể không phù hợp nhưng cuối cùng vẫn yêu cầu Tạ Bình Qua đi lên thử.

Nếu có thể, hắn không muốn xung đột với Liên Ngũ, cũng không muốn khiến đối phương mất mặt, bây giờ dường như đối phương đã nghĩ ra cách giải quyết, vậy tất nhiên càng tốt.

Liên Ngũ không suy nghĩ nhiều vậy, hắn đợi nam chính quay xong cảnh này sẽ để võ thế lên thử dây thép.

Thực tế đã chứng minh phương pháp của Tạ Bình Qua thực sự khả thi, sau khi bên kia thử ba bốn lần, hắn đã thành công hoàn thành động tác mà trước đây hắn không thể nào hoàn thành được, đồng thời hoàn thành cảnh quay trong một lần.

Nhưng vì đã xem Tạ Bình Qua làm rồi nên cảm thấy võ thế này mặt nào cũng kém hơn chút, vì vậy người đại diện nam chính lại đi đến hỏi đạo diễn có võ thế nào tốt hơn không.

"Mấy người coi võ thế có thể vừa hoàn thành động tác khó vừa có dáng người giống với diễn viên như rau hẹ mọc trong đất hả," Liên Ngũ vốn không tức giận, dù sao thì Tạ Bình Qua cũng rất nổi bật, không thích hợp làm võ thế. Nhưng cái người này vừa sợ người khác đoạt nổi bật vừa muốn người khác gãi đúng chỗ ngứa hút fan cho diễn viên nhà cô ta, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? "Động tác này hoàn toàn không thành vấn đề, đừng nói phim truyền hình, đến phim điện ảnh cũng cũng phải khen, cho nên không đổi."

Liên Ngũ nói một cách chắc chắn. Hắn nghĩ thầm, đều là minh tinh, Tạ Bình Qua nhân khí còn cao hơn nam chính, Tạ Bình Qua thì kêu gì làm đó, bị người khác bắt nạt còn nghiêm túc nghĩ cách giúp bọn họ, còn tên nam chính kia chỉ biết nhìn người khác đánh diễn, ngồi hưởng mà còn chê ỏng chê ẹo?

Nếu thật sự không hoàn thành được động tác nguy hiểm cũng không sao, cái này quả thật là việc của tổ võ thuật bọn họ, nhưng mấy cảnh đánh diễn bình thường thì sao? Đánh diễn bình thường hắn cũng không quay được hả?

Liên Ngũ tức giận gần như viết hết lên mặt. Nhưng hắn ở đoàn phim nhiều năm như vậy, cho dù có tức giận cũng biết đoàn phim là quan trọng nhất, nên không nói thêm lời nào, mà quay người dặn dò những điều cần chú ý trong cảnh tiếp theo cho tổ võ thuật.

Nam chính thấy mặt người đại diện xanh mét kể lại tình hình, vẻ mặt còn khó coi hơn cả người đại diện: "Một võ thế mà thôi, tưởng mình ngon lắm chắc."

Người đại diện sợ hắn xung đột với đối phương, không tức giận nữa mà vội khuyên nhủ: "Tổ tông ơi, mặc dù Liên Ngũ chỉ là tổ võ thuật, nhưng hắn được đạo diễn Hạ dẫn dắt, hợp tác kết bạn không ít người trong nghề, cậu đừng đi trêu chọc hắn. Huống chi tổ tiết mục 《 Mạc hậu chi vương 》 còn ở đây!"

Người đại diện không nhắc tới 《 Mạc hậu chi vương 》 còn đỡ, nói xong nam chính càng tức.

Hắn cũng muốn quay chương trình này nhưng không được duyệt. Hứa Duyệt Thi và Chu Cường An tư lịch sâu hơn hắn, già vị cũng cao hơn hắn, làm khách mời cũng không sao, nhưng Tạ Bình Qua thì tính là cái thứ gì?

"Yên tâm, em biết mà, sẽ không tìm bọn họ gây rắc rối ở đoàn phim, cũng không có hứng thú gây rắc rối cho tổ võ thuật. Suy cho cùng, hắn tức giận như vậy còn không phải khó chịu thay Tạ Bình Qua sao? Em muốn thử xem, ra ngoài đoàn phim rồi thì hắn lấy cái gì để bênh vực Tạ Bình Qua."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.