Sau khi Gersius kinh ngạc hô lên, mặc dù vẻ mặt tên cầm đầu vẫn tràn ngập đề phòng, tay vẫn không rời khỏi cò súng, nhưng hắn vẫn tạm thời ngừng tay.
Không thể không nói, vẻ ngoài Tạ Bình Qua quả thật rất có sức mê hoặc, Gersius và tên cầm đầu kia là cùng một kiểu người, người phương đông trước mặt bọn họ vốn đã tinh tế, huống chi còn là Tạ Bình Qua có thể sắm vai yếu đuối mong manh trong chương trình bình chọn, thật sự là nhìn thế nào cũng không thấy có gì uy hiếp.
Tạ Bình Qua nhìn động tác và vẻ mặt của bọn họ, trong lòng đã nắm chắc.
Cậu không cố ý giả bộ yếu đuối, cậu chỉ là co đồng tử lại rồi cúi đầu run rẩy sau khi nhìn thấy khẩu súng của tên cầm đầu, che lại miệng vết thương trên cánh tay, không nói câu nào thôi.
Tên cầm đầu thấy cậu không nói lời nào, lại thấy cậu thoáng dịch ra đằng sau, cho dù trong lòng biết có lẽ là cậu sợ hãi, nhưng ngón tay đang đặt ở cò súng vẫn căng chặt.
Gersius đột nhiên nhớ tới gì đó, vội giải thích: "Cậu ấy chính là bạn đời hợp pháp của phú hào kia, có cậu ấy ở đây, những người bên chi viện sẽ không dám làm bậy. Cậu ấy không biết tiếng Anh nên không biết vừa rồi tôi hỏi cái gì."
Từ khi biết có người cứu viện đã lên đảo cho đến bây giờ, trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra quá nhiều chuyện, đại não Gersius giờ đã loạn thành một cục.
Hắn nghĩ không ra vì sao Tạ Bình Qua lại ở đây, hắn cũng không biết mình nên làm gì, tư duy còn sót lại của hắn chỉ đủ để hắn thốt ra hai câu này, hi vọng có thể giữ được mạng của Tạ Bình Qua, cũng hi vọng bên cứu viện có thể hành động cẩn thận hơn một chút, đừng trêu chọc đám đàn em này mà bỏ mạng.
Điều làm hắn vui mừng chính là, sau hai câu nói kia, tên cầm đầu quả nhiên đã buông lỏng cò súng.
Hắn cẩn thận quan sát Tạ Bình Qua, tiến hành xác nhận cậu và "bạn đời của phú hào" trong miệng của những người hầu xem có phải là cùng một ngày không.
Chiều cao tương tự, dáng người tương tự, khí chất cũng tương tự, giống như là cùng một người vậy, chắc không phải giả mạo đâu.
Xác nhận chuyện này, ánh mắt tên cầm đầu nhìn Tạ Bình Qua không khỏi mang theo chút chế giễu.
Người đẹp bao cỏ sao? Khẩu vị của đám phú hào đúng là giống nhau thật.
Tạ Bình Qua dường như nhận ra hắn đang chế giễu, càng run rẩy dữ dội hơn, sắc mặt cũng càng tái nhợt.
Tên cầm đầu cười nhạo một tiếng, dùng tiếng Trung hỏi: "Ngươi, vì sao, ở đây?"
Giọng tên cầm đầu khiến Tạ Bình Qua lại run lên, vài giây sau mới lắp bắp trả lời: "Có người, có người phát hiện ra chúng tôi, kêu tôi dẫn, dẫn đường."
Tạ Bình Qua cũng không nói từ gì khó hiểu, nên tên cầm đầu dễ dàng hiểu được.
Ngay khi hắn nghe hiểu được, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nắm lấy Gersius, nhanh chóng chạy về phòng điều khiển, bắn lên trần nhà một cái.
Tất cả mọi người bị phát súng này làm cho giật mình, phu nhân Gersius nhịn không được hét lên một tiếng, 4 người khác cũng giơ tay lên theo bản năng.
Thoáng cái phòng điều khiển trở nên hỗn loạn, nhưng dù loạn cũng không ảnh hưởng việc hắn phát hiện phòng điều khiển không có thêm ai.
Phát hiện này khiến tên cầm đầu cau mày.
Dựa theo lời của Tạ Bình Qua, hắn cho rằng kẻ thần bí kia ném Tạ Bình Qua lại trong phòng kia là vì dụ hắn rời đi, tiện cho kẻ thần bí tiến vào phòng điều khiển, nhưng xem tình hình này, căn bản không có ai tiến vào giam...
Hắn còn chưa nghĩ xong, cảm giác cực kỳ nguy hiểm đột nhiên dâng lên trong lòng, cảm giác này đã từng cứu hắn vô số lần, lúc này vốn dĩ cũng có thể như vậy.
Nhưng đã quá muộn, ngay khi hắn bắt đầu cảnh giác, ngay khi hắn nhận ra cảm giác nguy hiểm này đến từ đâu, thì một đôi tay trắng nõn đã một trước một sau ấn vào đầu hắn.
Sau đó chỉ nghe tiếng "rắc" một tiếng, đầu của hắn bị vặn 180°, cổ bị bẻ gãy.
Cũng ngay khi cổ bị bẻ sang một bên, hắn thấy được chủ nhân của đôi tay kia.
Trên mặt người nọ nào còn căng thẳng và tái nhợt như vừa rồi, chỉ có bình tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Vẻ mặt cậu như thế, ánh mắt cậu cũng như thế. Trong khi cậu giết chết hắn, cậu chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh nhạt không có chút cảm xúc kia như thể thứ bị cậu vặn cổ không phải là một con người, mà là một con súc vật có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Một khắc kia, tên cầm đầu đã nối lại tất cả mọi chuyện, hắn đã biết hai người trốn như thế nào, đã biết bọn họ trốn ở đâu, đã biết tên đầu tiên xảy ra chuyện là do ai ra tay, đã biết dưới lầu xảy ra chuyện gì, cũng biết vì sao cậu lại đợi trong căn phòng đó.
Thậm chí hắn biết mạng người trên tay cậu chắc chắn không ít hơn hắn, nhưng biết vậy thì có ích lợi gì? Tất cả đã muộn rồi, ngay từ khi hắn hiểu lầm cậu, cho rằng cậu chỉ là đồ chơi phụ thuộc vào phú hào kia, hắn đã bước lên con đường chết rồi.
Thời gian trải qua trong đầu tên cầm đầu khá dài, nhưng trong hiện thực chỉ mới chưa được một giây.
Sau khi Tạ Bình Qua vặn gãy cổ hắn thì không nhìn hắn, cũng không nhìn Gersius đang bị hắn bắt cóc, mà là trước khi hắn ngã xuống, cậu bắt đầu ra tay với 4 người kia.
Nhờ phúc tên cầm đầu nổ súng vào trong phòng, 4 tên kia đều vô thức buông lỏng vũ khí, vì vậy trong 4 tên cầm súng, có 3 tên đã mất đi năng lực công kích, ôm cánh tay kêu rên.
Nhưng người cuối cùng thì vẫn không sao, vì hắn thuận tay trái, sau khi đột nhiên xảy ra biến cố, hắn cố nén đau nhức, trực tiếp cầm con dao trong tay đâm về phía Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhúc nhích, cậu khẽ nâng họng súng, bắn hai phát súng với người nọ, một phát trúng vào xương bả vai, một phát trúng vào đùi, ngắt ngang tất cả hành động của hắn.
Cùng lúc đó, con dao bị văng ra trước hắn 1m, va chạm với sàn nhà, phát ra âm thanh chói tai.
Tạ Bình Qua vẫn không phản ứng, sau khi bắn xong, cậu vẫn không ngừng lại, trực tiếp lướt qua con dao trên mặt đất, xuất hiện trước mặt 4 người kia, quyết đoán dùng báng súng đánh ngất 4 tên đang kêu rên, sau đó đá từng vũ khí vào trong góc.
"Đi kêu bảo an lên đây, để bọn họ trói những người này lại." Sau khi xử lý xong hết, cuối cùng Tạ Bình Qua cũng rảnh nói chuyện với vợ chồng Gersius.
Cậu vừa nói vừa xách phu nhân Gersius đang nằm liệt dưới đất đẩy qua chỗ Gersius, ra hiệu bọn họ có thể xuống lầu, nhưng ba giây sau hai người vẫn không nhúc nhích, khiến Tạ Bình Qua xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
Hai người đương nhiên không phải loại người qua cầu rút ván, trên thực tế, phu nhân Gersius là không kịp phản ứng lại những chuyện đã xảy ra, cũng không nghe được Tạ Bình Qua đang nói cái gì. Cô dại ra, đại não hoàn toàn mất đi năng lực tư duy.
Gersius thì còn sót lại chút năng lực tư duy, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Hắn nghe không hiểu Tạ Bình Qua đang nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu.
Tạ Bình Qua cũng nhận ra, cậu thở dài nhận mệnh, trực tiếp lột quần áo của đám người kia, dùng quần áo làm dây thừng bó chặt tay bọn họ lại, lúc bó đến người thứ bốn, cậu đột nhiên nhớ ra cậu có thể cởi bỏ dây thừng trên người Gersius mà, nhưng mà bó với trói...
"Bó với trói, cứ tiếp tục bó là được, đúng không?" Cũng ngay lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nam quen thuộc.
Sau đó, một bóng dáng càng quen thuộc hơn đi tới trước mặt Tạ Bình Qua, nhận lấy quần áo trong tay cậu, bó người thứ bốn lại.
Tạ Bình Qua vững vàng bình tĩnh đầy sát khí vừa rồi lập tức biến trở về Tạ Bình Qua ngày thường, cậu hỏi "Điện hạ sao anh lại xuống đây, em còn chưa xác nhận biệt thự có còn ai hay không, rất nguy hiểm," kết quả còn chưa hỏi xong, Tạ Minh Duệ đã trói người xong lại nắm lấy cánh tay Tạ Bình Qua, nhìn vết thương đang thấm máu hỏi lại: "Bảo vệ bản thân cẩn thận?"
Giọng Tạ Minh Duệ không có tia hung dữ nào, nhưng lại khiến Tạ Bình Qua lúng túng.
Thấy cậu như vậy, cuối cùng anh vẫn không nói thêm gì.
Anh kéo một cánh tay khác của Tạ Bình Qua giúp cậu đứng lên, sau đó tự mình đi lên cởi trói cho Gersius.
Sau khi cởi trói, anh nhìn tên cầm đầu nằm trên mặt đất, rất rõ ràng, tên này đã gãy xương cổ, đã không còn khả năng sống sót.
Anh nhìn về phía Gersius, sau khi trải qua vài phút giảm xóc, hắn đã khôi phục lại lý trí, thuận lợi hiểu được ý của Tạ Minh Duệ: "Yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Tạ tiên sinh."
Tạ Minh Duệ gật đầu nói cảm ơn.
Gersius vội vàng xua tay, nói cảm ơn gì chứ? Nếu không phải đám bảo an của hắn là phế vật, chuyện đã không biến thành như vậy...
Đúng vậy, sau khi thấy Tạ Bình Qua động thủ, Gersius đã ngộ ra, không phải vì kẻ địch quá mạnh, mà là bảo an của hắn quá phế.
Nhìn người ta đi, nhìn sức chiến đấu của người ta đi, một mình có thể đánh bại hết toàn bộ đám kia; nhìn bảo an của hắn đi, nhìn sức chiến đấu của bảo an hắn đi, bị đám kia đánh bại toàn bộ.
Không, cũng không đúng, không phải bảo an của hắn quá phế, phải là Tạ Bình Qua quá đáng sợ, dù sao bảo an mà Tạ Minh Duệ tự đem theo cũng bị đám người kia đánh bại.
Chỉ là có một vấn đề, rốt cuộc Tạ Bình Qua là cận vệ hay bạn đời của Tạ Minh Duệ? Chẳng lẽ thân phận bạn đời của cậu là ngụy trang...
Gersius còn chưa nghĩ xong thì thấy Tạ Bình Qua đang nói chuyện với Tạ Minh Duệ.
Cậu kéo phần áo trên cánh tay lên để Tạ Minh Duệ xem miệng vết thương, vừa cho anh xem vừa huơ tay múa chân: "Chỉ là một lỗ nhỏ xíu thôi! Không tính là bị thương nha..."
Trước kia khi xuất hiện trước mặt Tạ Minh Duệ, Tạ Bình Qua thấy rất kiêu ngạo vì miệng vết thương này.
Hoàn toàn né tránh vấn đề không tuân thủ lời hứa với người, cơ thể trúng đạn hoặc là cánh tay bị xẹt qua sẽ khiến Tạ Minh Duệ lo lắng, bây giờ chỉ bị thương chút xíu đã có thể đánh bại đối thủ, vết thương cũng lành rất nhanh, thấy thế nào cũng có lời.
Nhưng cậu đã quên, cậu đã không còn là ám vệ.
Cho dù trong mắt câu, đây chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể, nhưng trong mắt Tạ Minh Duệ là rất nghiêm trọng, giống như tâm trạng của cậu khi Tạ Minh Duệ bị thương vậy.
"Điện hạ, em sai rồi." Tạ Bình Qua biện giải xong, thấy Tạ Minh Duệ vẫn im lặng không nói gì, im lặng từ bỏ cãi cọ, chân thành xin lỗi.
Tạ Minh Duệ thấy cậu uể oải, cuối cùng vẫn vươn tay ôm cậu như ôm một bảo vật, ôm một cách trân trọng nhẹ nhàng né đi miệng vết thương của cậu.
"Anh không trách em."
Anh chỉ là đau lòng, đau lòng muốn đặt em vào một hộp nhỏ rồi giấu đi, để thế gian không ai có thể làm em bị thương.
Tạ Minh Duệ không nói hết câu, nhưng giọng nói cực nhẹ nhàng và động tác dịu dàng khiến hốc mắt Tạ Bình Qua nóng lên.
Cậu nhắm mắt lại vùi mặt vào hõm vai anh, rầu rĩ xin lỗi lần nữa: "Rất xin lỗi, em sai rồi..."
Em không nên làm anh lo lắng.
Thấy bọn họ như vậy, Gersius nhìn trần nhà, vứt ngay cái suy nghĩ thái quá vừa rồi trong đầu của mình.
Cái gì mà thân phận bạn đời là giả? Tiền của hắn có thể là giả, nhưng thân phận bạn đời của hai người kia không thể nào là giả được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]