Đứng ở góc lầu hai, Giang Lẫm nhìn theo chiếc xe đang rời đi của Quý Minh Luân, sau khi đến ngã rẽ, chiếc xe biến mất.
Vừa rồi khi cậu hỏi có thể gặp mặt hay không, Quý Minh Luân dùng sự trầm mặc dài dằng dặc để trả lời, không gian trầm mặc kia lâu đến mức cậu hoàn toàn không nghĩ được điều gì khác, làm cho cậu ý thức được dù có ngồi trên xe lâu đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể có đáp án.
Dựa vào cửa sổ một chút, điện thoại di động của cậu vang lên, vừa bắt máy liền nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Lục Triều: "Lẫm, tôi vừa về nhà, Sorry vì buổi sáng không nghe điện thoại của ông. "
Cậu nói, "Không sao đâu, về nhà là được rồi." "
"Hình như giọng ông hơi khàn đúng không?" Lục Triều nghi ngờ nói, "Bị cảm à? "
"Không có. " Giang Lẫm gằng giọng, "Tôi hơi mệt. "
"Có phải ông muốn đi ngủ không?"
"Ừm, lát nữa sẽ ngủ."
"Vậy tôi cũng không nói chuyện nhiều với ông nữa, à đúng rồi, ông gặp người ấy chưa? Làm hòa chưa? "
Nghe thấy lời hỏi thăm từ phái người bạn của mình, Giang Lẫm nhìn chằm chằm bãi đất trống, nơi mà vừa rồi Quý Minh Luân dừng xe, không lên tiếng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài, Lục Triều an ủi cậu: "Đừng nản lỏng, ngay từ đầu không phải đã chuẩn bị tốt rồi hay sao. "
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đêm không có sao: "Tôi không có nản lòng. "
"Vậy thì tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-lai-lan-nua/2954241/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.