Không cần nghĩ nhiều tấm ảnh đó Thẩm Kiều liền đem nó đốt đi, tất cả những món đồ không cần thiết đều đem vứt hết. Những thứ không cần nhớ tốt nhất là bỏ đi.
Dọn dẹp nhà gọn gàng xong thì cô bắt đầu chuẩn bị bữa tối chờ anh về. Vừa nấu ăn vừa ngân nga một vài điệu hát làm tâm trạng của Thẩm Kiều cũng rất thoải mái.
Bản thân bây giờ cũng giống một bà nội trợ quá rồi.
Đến tối Dương Triết gọi điện về báo tối nay anh phải đi tiệc không thể về ăn cơm tối với cô. Nhìn mâm cơm thịnh soạn hôm nay mình chuẩn bị, Thẩm Kiều có chút khó chịu.
- Một mình thì làm sao mà ăn hết đồ ăn bây giờ.
Cô chỉ đụng đũa vài miếng liền cảm thấy chán không muốn nuốt nữa. Đem dọn dẹp hết, cô bước ra ngòi phòng khách coi phim. Cứ thế mà ngủ quên lúc nào không hay. Dương Triết đến nửa đêm mới về, đi đứng có hơi loạng choạng vì men rượu. Của nhà vừa mở, ánh đèn ấm áp vẫn mở, con có tiếng ti vi đang phát. Cô vợ nhỏ đang ngủ quên trên ghế sôfa. Dương Triết cứ như vậy mà mỉm cười, anh chỉ cần vậy thôi, mỗi lần về nhà muộn ánh đèn vẫn mở, sẽ có người đợi anh về.
Anh bước lại gần để áo khoác sang một bên, nhẹ nhàng ngồi xuống ngắm nhìn cô ngủ, đưa tay vén nhẹ lọn tóc còn không quên hôn lên trán cô một cái dịu dàng.
Thẩm kiều vì nhột xoay người từ từ mở mắt: “ Ư.. anh về rồi à”.
- Ừ về rồi, sao không về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-tham-cuoi-roi-hay-yeu/580549/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.